Chương 16: Vòng đấu loại (3)

"Ogihara, tôi định mua nước uống, cậu muốn uống gì? Tôi mời." Fuji nhẹ cúi đầu thân thiết nhìn người đang hơi căng thẳng.

"Không cần đâu... Fuji senpai." Ogihara trong ngực nhỏ giọng nói: Fuji senpai... thật rất nguy hiểm mà.

"Không sao đâu, hôm nay cậu đã mời tôi ăn, tôi mời cậu uống nước mới phải." Thanh âm Fuji càng thêm nhiệt tình.

"Trà chanh, cảm ơn Fuji senpai." Ogihara lui một bước nhỏ về phía sau, cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Được, vậy Ogihara đi cùng tôi đi." Fuji không nói gì kéo Ogihara đi tới cửa hàng tự động, tuy rằng không hoàn thành trận đấu nhưng tâm tình anh hiện tại rất tốt.

"Fuji senpai, trận đấu tiếp theo... đã bắt đầu rồi." Ogihara bất an khẽ hỏi, Fuji senpai sao lại kéo mình ra tận đây uống nước chứ.

"Ừ, hẳn là bắt đầu rồi." Fuji gật đầu, uống một ngụm nước, nhưng không có ý định đi lên. Lùi ra phía sau, Fuji nhìn về phía Ogihara, "Ogihara, Oishi và Eiji không có chuyện gì đâu, ở đây nghỉ một chút đi." Ogihara cúi đầu, xem ra mình đi không được rồi, thế nhưng... cậu muốn xem quá.

"Quan hệ giữa Ogihara và Ryoma rất tốt nhỉ." Một lát sau, Fuji đột nhiên mở miệng, giống như đang nói chuyện phiếm bình thường.

"... Vâng, Echizen... là bạn của tôi." Ogihara quay đầu nhìn lại, giọng điệu cẩn thận.

"Ogihara dường như rất sợ tôi thì phải... Tôi làm gì khiến Ogihara sợ à?" Khẩu khí của Fuji rất ôn hòa, con mắt cũng vẫn cong cong như trước.

".... Fuji senpai...." Ogihara không nghĩ rằng Fuji senpai đột nhiên lại hỏi như vậy, cậu cho rằng Fuji senpai sẽ hỏi vấn đề giống Inui senpai, Ogihara nhất thời nghẹn lời.

"Ogihara? Cậu rất sợ tôi à?" Fuji tiếp tục hỏi, anh hiếu kì muốn biết mình đã làm gì mà khiến người này mỗi khi thấy anh thì cứ như chuột thấy mèo.

".... Cũng không phải..." Ogihara ngồi sang bên cạnh, tránh khỏi gương mặt đang cười đến quỷ dị.

"Vậy, Ogihara, thế này... nghĩa là cậu không thích tôi?" Fuji chỉ chỉ hành động ngồi dịch ra xa của Ogihara, nhẹ giọng nói, "Ogihara làm senpai rất thương tâm đó."

"Fuji senpai, không phải tôi sợ anh..." Nghe thanh âm của Fuji senpai có một tia ủy khuất, Ogihara lắc đầu phủ nhận, tuy rằng thật sự cậu có hơi sợ, nhưng... sao cậu có thể nói chứ.

"Nếu không sợ tôi, tại sao luôn tránh tôi vậy? Hơn nữa... cậu mà lùi nữa là ngã xuống đó." Đỡ lấy Ogihara sắp ngã ra phía sau, Fuji kéo Ogihara từ sát mép ghế lại gần, "Ogihara, không thể giấu diếm senpai nha." Đung đưa ngón trỏ trước mắt Ogihara, Fuji hơi mở mắt, nở nụ cười.

Đột nhiên thấy đôi mắt của Fuji học trưởng gần như vậy, Ogihara suy nghĩ một hòi lâu, cố lấy dũng khí nói ra nghi vấn trong lòng, cũng là nguyên nhân làm cậu nghĩ Fuji senpai rất nguy hiểm: "Fuji senpai... Tôi... Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?". Cậu biết, hôm nay nếu không nói rõ ràng, Fuji senpai nhất định sẽ hỏi đến cùng, đó là chuyện kinh khủng nhất với cậu.

"Cậu hỏi đi." Hơi cách xa Ogihara một chút, Fuji tự nhiên nói.

".... Fuji senpai... Cái này... anh lúc nào cũng tủm tỉm cười... là vì... vì ánh mắt của anh sao?" Ogihara thực sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân gì khác có thể làm người này suốt ngày đều cười, là bởi vì ánh mắt quá sắc bén... đúng không?

"Hả?" Fuji sửng sốt một chút, chậm rãi mở lớn hai mắt, bình tĩnh nhìn Ogihara hỏi, "Ogihara... Vì sao cậu lại nghĩ thế?"

"Bởi vì..." Ogihara nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm kia, khẩn trương nuốt nước bọt, "Bởi vì... đôi mắt của Fuji senpai... rất đẹp, thế nhưng... ưm... sẽ... làm người khác căng thẳng... ( tôi chẳng hạn)" Ogihara chỉ dám nói ba chữ cuối trong lòng, dù sao thì Fuji senpai sẽ không bỏ qua cho mình, cậu... đành đánh cuộc vậy!

"A... Lần đầu tiên tôi được nghe vậy đó..." Fuji nghe xong một lát sau thì khôi phục nụ cười, sờ lên hai mắt của mình, Fuji thấp giọng nói, "Ogihara nghĩ mắt tôi rất đẹp?"

"Vâng." Rất sợ Fuji senpai không tin, Ogihara gật đầu thật mạnh, "Rất đẹp... giống như biển xanh vậy." Ogihara không biết vì sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến hình ảnh này, nói giống ngọc bích hình như đúng hơn, nhưng cảm giác đầu tiên của cậu là nó rất giống biển xanh, thâm sâu khó đoán.

"Biển xanh ư..." Fuji liền mở mắt, nhưng ánh mắt không còn sắc bén như trước, "Ogihara nghĩ đôi mắt tôi... rất đáng sợ?"

"....." Ogihara lần đầu tiên nhìn thấy Fuji senpai mở mắt khi cười, cậu như chìm vào ánh mắt ấy, nhẹ lắc đầu, Ogihara nắm chặt cái chai trong tay, "Fuji senpai... Tôi... Tôi chỉ là nghĩ lúc nào anh cũng cười... làm cho người khác không nhìn ra anh đang nghĩ gì... với lại... vừa... vừa rồi Fuji senpai nổi giận... cho nên.. cho nên mới mở mắt... Fuji senpai... không phải chỉ có lúc anh tức giận.. thì.. thì mới..." Ogihara càng nói càng nhỏ giọng, không biết nói sao, Fuji senpai sẽ tức giận đi.

"Seigaku thắng." Nghe trọng tài tuyên bố, Kikumaru và Oishi thoải mái thắng được trận đánh đôi số 1. Lúc này, Ryoma cầm vợt tennis đứng lên đi ra phía ngoài.

"Ê, Echizen, cậu đi đâu vậy?" Momoshiro nghi hoặc hỏi người đi qua trước mặt mình, trận đấu còn chưa kết thúc mà.

Đè thấp mũ, không dừng bước, Ryoma trả lời một câu: "Tôi khát, đi tìm nước uống."

"Sắp được nửa trận rồi, cậu nhanh một chút rồi về đấy." Momoshiro thở dài lẩm bẩm, "Fuji senpai đi đâu rồi, cũng không đến xem trận đấu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!