"Ogihara làm trứng cuộn rau cải thật ngon, nếu có thêm mù
-tạc thì thật tốt." Dưới ánh mắt khát vọng của con mèo nào đó, Fuji chậm rãi cắn miếng trứng tiếp theo, rồi uống một ngụm trà, uhm, thực sự là mỹ vị.
"Fuji senpai thích ăn mù
-tạc?" Ogihara sửng sốt một chút, là cái thứ ăn vào sẽ làm cậu chảy nước mũi nước mắt ròng ròng?
"Đúng vậy, Ogihara không thích sao?" Fuji cắn miếng tiếp theo, thành công nghe được tiếng "Ô ô" truyền đến bên tai. Ogihara vội vã lắc đầu, mấy thứ cay cay thì cậu xin miễn.
"A, thực sự là đáng tiếc." giọng điệu Fuji có chút tiếc nuối.
"Này này, Fuji... Cậu ăn không hết nhiều như vậy đâu, để tớ giúp cậu ăn nốt cho, nya." Ăn hết phần mình từ lâu, Kikumaru thương cảm hề hề nhìn trứng cuộn rau cải trên tay Fuji.
"Kikumaru senpai, anh ăn phần của tôi đi." Không đành lòng nhìn vẻ mặt thương cảm của Kikumaru senpai, Ogihara đưa phần của mình qua.
"Thực sự có thể à, nya?" Ánh mắt mèo con tràn đầy kinh hỉ.
"Vâng." Ogihara mang phần của mình đặt trên tay Kikumaru senpai, "Buổi chiều là trận chung kết, Kikumaru senpai ăn nhiều một chút." Thật vui vì các senpai đều thích ăn những thứ mình làm.
"Ogihara, cậu thật là tốt!" Kikumaru hô lớn một tiếng, cắn một miếng thật to, ăn ngon thật, ăn ngon thật.
"Ogihara, còn cậu..." Oishi cực kì xin lỗi nhìn về phía Ogihara, tên bạn thân của mình lại đi lấy phần ăn của người khác làm anh cực kì ngượng ngùng.
"Đội phó, còn có bánh ngọt mà, hơn nữa tôi không hoạt động nhiều, không đói bụng." Giúp đội trưởng và Fuji senpai rót trà, khóe miệng Ogihara cong lên, các senpai thật thân thiện.
"Ogihara, cái này không phải đồ ăn Nhật nhỉ." Horio nghi hoặc hỏi, trứng cuộn kiều này cậu chưa ăn bao giờ.
"A... cái này, không phải... là... đồ ăn Trung Quốc." Nghĩ đến Tổ quốc kiếp trước, Ogihara có chút nỗi nhớ quê hương, "Tớ rất thích Trung Quốc, cũng thích làm đồ ăn Trung Quốc."
"Ogihara biết làm đồ ăn Nhật không?" Fuji hỏi một câu.
"Cái đó... thì không..." Ogihara cúi đầu, cậu không thể làm đồ ăn Nhật, vì chẳng thể ăn được..
"Sao có thể! Ogihara! Cậu không biết làm đồ ăn Nhật, vậy mà biết làm đồ ăn Trung Quốc?! Không lẽ cậu chưa bao giờ ăn?" Horio không thể tin được nói to.
"Ha ha..." Ogihara cười gượng hai tiếng, cậu không biết nên nói như thế nào nữa. Cậu không thể ăn hải sản, hơn nữa từ nhỏ lớn lên ở Anh quốc, cậu không biết làm thức ăn Nhật cũng là bình thường mà.
"Ogihara, tôi ăn no rồi." Ryoma ngồi một bên đột nhiên mở miệng, đưa thức ăn còn lại cho Ogihara, "Nếu như không ngại, cậu ăn cái này đi."
"Echizen..." Biết sức ăn của Ryoma, Ogihara khó hiểu nhìn về phía Ryoma, trong lòng chợt nhận ra. Đưa bánh ngọt của mình cho Ryoma, Ogihara vui vẻ ăn thức ăn còn lại của Ryoma, "Vậy tớ không khách khí đâu." Vừa ăn một miếng, trong bát lại có mấy miếng thức ăn được thả vào. Ogihara ngẩng đầu nhìn, thấy đội trưởng cũng gắp mấy miếng cho cậu, Ogihara ngây ngẩn cả người, đội trưởng....
"Ogihara, tôi cũng ăn không hết nhiều như vậy, hơn nữa... Ogihara nếu như sau này vẫn muốn làm đồ ăn cho bọn tôi, đừng quên tôi rất thích mù
-tạc nha." Fuji cũng gắp vài miếng thức ăn cho vào bát của Ogihara.
".... Vâng, tôi nhớ rồi, Fuji senpai thích mù tạt." Đôi mắt sau cặp kính của Ogihara đã ươn ướt, bọn họ thực sự rất quan tâm đến mình.... Đội trưởng, sau này tôi không bao giờ … gọi anh là băng sơn đội trưởng nữa, còn có... Fuji senpai, tôi sẽ không bao giờ… sợ anh nữa.
"Echizen, cậu còn giận à." Uống trà chanh mà Ryoma mời, Ogihara nhìn Ryoma ngồi bên cạnh đang uống Fanta, trên mặt cậu ta rõ ràng viết bốn chữ: tôi rất khó chịu.
"Mada mada dane" chẳng qua là ngồi dự bị một trận, sao cậu có thể tức giận tức giận được.
"Ha ha..." Ogihara nhẹ cười ra tiếng, Ryoma rõ ràng đang làm bộ mà.......
"Đối thủ trận chung kết của chúng ta là Fudomine, ngoại trừ đội trưởng Tachibana Kippei là năm ba ra, những người khác đều là người mới. Tachibana Kippei là một đội trưởng rất lợi hại, cũng là chủ chốt trong chiến thắng của Fudomine. Sáu tên năm hai vô danh không ngờ lại đánh bại Kakinoki trong trận đấu vừa rồi, tiến vào chung kết." Inui nói tình huống anh điều tra được với mọi người.
"Trận chung kết... Xem ra không đơn giản." Fuji mở miệng.
"Seigaku là đội hạt giống, sao có thể đánh không lại bọn họ. Chúng ta nhất định sẽ đánh bại bọn họ, giành được thắng lợi." Horio lớn tiếng thét lên, Seigaku sao có thể thua một đội không phải là hạt giống. Ngay lúc cậu kích động phát biểu cảm nghĩ, vài người đứng ngay cạnh hai bên trái phải của cậu, Horio quay đầu nhìn thì sợ đến rụt về phía sau. Là Fudomine!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!