Chương 14: Vòng đấu loại (1)

Trên sân thi đấu, Ryoma nhìn trái phải xung quanh, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra xem. Hành động của Ryoma làm Momoshiro chú ý. "Echizen, làm sao vậy?"

"Ogihara vẫn chưa đến." Đứng ở chỗ dành riêng cho nhóm đội tuyển, Ryoma thấp giọng nói một câu, sau đó gọi điện thoại cho Ogihara. Tezuka khi nghe thấy lời Ryoma thì ánh mắt hơi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Echizen đang gọi điện thoại ở phía sau.

"Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau", nghe thấy giọng nói truyền ra từ điện thoại di động, Ryoma đóng điện thoại, trên mặt đầy lo lắng.

Ryoma đang chuẩn bị gọi lại một lần, điện thoại di động đột nhiên vang lên, thấy tên trên màn hình Ryoma lập tức nghe máy: "Ogihara, cậu ở đâu? Sao còn chưa tới?" Ryoma nói làm hai người khác đều tập trung nhìn về chỗ cậu.

"Echizen, tớ đã tới rồi, thế nhưng... tớ bị lạc ở chỗ công viên, không nhìn thấy cậu." Ogihara lưng đeo ba lô, giọng nói hơi lo lắng, cậu đã đi loanh quanh rất lâu.

"Giờ cậu ở đâu?" Ryoma đi ra ngoài vài bước, nhìn chung quanh một chút, "Gần đó có đặc điểm gì không."

Ogihara nhìn xung quanh một chút, ủ rũ nói: "Đều là cây.... Phía sau có một cửa hàng đồ uống tự động." Công viên lớn vậy chắc chắn chỗ nào cũng như thế, Ryoma làm sao tìm được cậu đây.

"Cậu đừng chạy lung tung, tôi đi tìm cậu." Ryoma ngắt điện thoại, đi tới trước mặt đội trưởng, "Đội trưởng, tôi đi tìm cậu ấy, chút nữa sẽ trở lại."

"Ogihara bị lạc đường à?" Tezuka còn chưa trả lời, Fuji liền hỏi.

"Ừ." Ryoma hơi khó hiểu nhìn Fuji senpai, sao đột nhiên anh ta lại hỏi Ogihara.

"Thế này đi, mọi người chia nhau ra tìm, ở đây lớn như vậy, một mình cậu sẽ khó tìm lắm. Đội trưởng, cậu nghĩ sao?" Fuji hỏi người bên cạnh.

"Ừ, mọi người phân công nhau ra tìm, sau nửa giờ dù có tìm được hay không thì đều phải tập hợp ở đây." Tezuka nhanh chóng bố trí một chút, dù sao trận đấu sắp bắt đầu rồi, không thể phạm sai lầm gì được.

Mọi người vừa nghe đội trưởng ra lệnh thì đều rất nhiệt tình, sắp xếp một chút rồi phân công nhau đi tìm Ogihara bị lạc đường.

"Từ bao giờ Ogihara và thành viên nhóm đội tuyển lại thân thiết như thế?" Horio khó hiểu thì thào tự nói, đến cả đội trưởng cũng tự mình đi tìm.

….

Ogihara an tĩnh ngồi trên ghế chờ Ryoma đến "đón" cậu. Đáng lẽ đã sớm đến rồi, nhưng hôm nay cậu lại vừa đi vừa nghĩ một chuyện, kết quả đến lúc cậu nghĩ xong mới phát hiện ra mình đã lạc đường. Thấy thời gian đã sắp đến, cậu đành tìm Ryoma hỗ trợ.... Haizzz, mình lại mang đến cho Ryoma phiền phức rồi.

"Ogihara." Nghe thấy có người gọi mình, Ogihara ngẩng đầu nhìn..... kinh ngạc khi thấy người phía trước. Ogihara chậm rãi đứng lên, "Fuji senpai...." Sao thần tượng của biểu muội lại ở đây?

"Nghe nói cậu bị lạc đường, tất cả mọi người phân công nhau đi tìm cậu, xem ra số tôi rất may, đã tìm được cậu rồi." Fuji buồn cười nhìn miệng Ogihara đang há to ra, cậu ta kinh ngạc đến thế sao? Không biết biểu cảm dưới cặp kính kia là thế nào nhỉ, thật hiếu kì... Ha ha...

"Cảm ơn... Cảm ơn Fuji senpai... Tôi lại... mang phiền phức cho mọi người rồi." Ogihara không nghĩ rằng lại để nhiều người như vậy đều đi tìm mình, vừa cảm động vừa xấu hổ, sao cậu có thể làm lỡ thời gian của nhiều người như vậy.

"Ogihara." Chợt một giọng nói truyền đến, Ogihara quay đầu nhìn, "Echizen..." Thấy người nọ, Ogihara bình tĩnh lại. Nói thật là cậu hơi sợ Fuji senpai, bởi vì cậu luôn cảm giác nụ cười của Fuji senpai rất nguy hiểm.

"Fuji senpai." Ryoma gọi người kia một tiếng, sau đó tiến lên cầm lấy ba lô trên tay Ogihara.

"Echizen, tớ tự cầm cũng được." Ogihara cầm ba lô đứng lên, Ryoma lưng đã đeo túi tennis rồi, cậu cũng không thể để Ryoma giúp cậu cầm ba lô được.

"Vậy chúng ta trở về đi." Nhìn hai người cảm tình tốt, khóe miệng Fuji cong lên, sau đó gọi điện thoại bảo Inui nói cho người khác là tìm được rồi. Nói cho Inui thì chắc chắn những người khác cũng sẽ biết.

…...

"Xin lỗi, tôi đã mang đến phiền phức cho các senpai rồi. Xin lỗi, đội trưởng." Ogihara cúi đầu xin lỗi mọi người xung quanh. Sau này cậu nhất định sẽ không vừa đi vừa nghĩ nữa.

"Này này, Ogihara, trong túi cậu có cái gì vậy, thơm quá, nya." Mũi Kikumaru không ngừng ngửi tới ngửi lui ba lô của Ogihara, anh thấy có mùi thức ăn rất thơm truyền từ trong này ra.

"Uhm... Tôi làm trứng cuộn rau cải, còn mua một ít bánh ngọt nữa." Ogihara mang ba lô để ra trước mặt, con mèo nào đó cũng mò ra trước mặt cậu, "Hôm nay... các senpai phải thi đấu cả ngày đúng không...." Cậu nghĩ ánh mắt Kikumaru senpai, Momo senpai, Kaidoh senpai nhìn cậu hình như hơi đáng sợ, chính xác mà nói, là nhìn ba lô của cậu.

"A! Ogihara,... Cậu nói đồ ăn trong túi của cậu là cho bọn anh à, nya?" Kikumaru vui vẻ vồ lấy lưng Ogihara, mừng rỡ thét lên, "Ogihara, cậu thật tốt, tôi muốn ăn, tôi muốn ăn, nya."

Kéo Kikumaru từ trên lưng Ogihara đang không đứng nổi, Fuji thân thiết nói: "Eiji, trước thi đấu đã, chờ đến giờ ăn trưa là có thể ăn được rồi, đúng không, Ogihara?"

Không nghĩ rằng Kikumaru senpai lại đột nhiên ôm lấy người mình, Ogihara hơi sợ hãi gật đầu. Hành động vừa rồi của Kikumaru senpai làm cậu nghĩ tới vài chuyện không tốt. Ôm chặt ba lô, Ogihara đứng ra phía sau Ryoma. Tezuka, Ryoma và Fuji đều thấy Ogihara không ổn. Ryoma một tay kéo Ogihara, dắt cậu tách xa mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!