"Được rồi, nếu bắt buộc phải như vậy," Sirius phẫn hận kích động nói, "Như vậy vì cái gì ngài không dạy Harry, không muốn cái tên Snivellus kia đến dạy, "
"Sirius, " Dumbledore thanh âm to hơn một chút, sau đó cụ nói, "Ta không thể dạy trò ấy, nếu làm Voldemort sớm hơn ý thức được lão có thể thông qua vết sẹo trên trán Harry nối liền, khống chế Harry đại não, ảnh hưởng tâm tình của trò ấy, đây đối với Harry là một loại thương tổn. Mà Bế quan Bí thuật, có thể phòng ngừa loại xâm lấn này, chặt đứt loại liên hệ này của hai người."
"A!"
Ngu Đạt bừng tỉnh đại ngộ, "Nguyên lai còn có loại phương pháp có thể phòng ngừa kiểu nối liền này. Kia Harry quả thật hẳn là học tập một chút."
Phải biết tại thời điểm trước mặt Harry, Ngu Đạt luôn phải đặc biệt chú ý không cần nói ra cái gì không nên nói nói, tinh thần vô cùng căng thẳng, thậm chí lần đó giúp y trị liệu mu bàn tay, cậu cũng chỉ có thể cho y sử dụng tơ lụa băng vải.
Việc ba người đứng ở cửa nói chuyện tựa hồ kinh động những người khác ở trong căn phòng này, thang lầu truyền đến thanh âm đông đông đông của người xuống lầu thanh âm.3
"Ta phải đi rồi, Y Đạt, Sirius, cầu chúc các cậu có một cái giáng sinh khoái hoạt." Dumbledore nói xong, ba một tiếng, liền tiêu thất.
Mà lúc này, trên lầu truyền đến thanh âm của Ron: "Ai tới?"
"Là anh." Ngu Đạt trấn định nhìn y, "Buổi sáng tốt lành, Ron."
"Anh cũng trở về a!" Ron ngạc nhiên nhìn cậu, "Em nghĩ anh muộn một ít mới có thể đến đâu."
Ron còn tưởng rằng cậu sẽ ngồi xe tốc hành Hogwarts trở về, dù sao nơi này cách nhà ga Ngã tư Vua cũng không xa, ngồi xe lửa thực tiện.
"Ân, có người trực tiếp đưa anh trở về. Ba ba của em thế nào?" Ngu Đạt hỏi.
"Ông ấy đã thoát ly nguy hiểm." Ron thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Ngu Đạt đoán Weasley tiên sinh hẳn là không quá nghiêm trọng.
Lúc này, trên lầu lại xuất hiện hai nam hài nữa, là cặp song sinh nhà Weasley.
"Y Đạt." Một người trong đó vẻ mặt tươi cười chào cậu.
"Em khỏe chứ, Fred."
"Anh đoán sai, em là George." Y nháy ánh mắt nói.
"Không, em không lừa được anh. Em chính là Fred." Ngu Đạt bình tĩnh theo dõi tên trên đầu của y.
Ngay cả khi y có thể lừa người trên toàn hế giới, cũng không có khả năng làm khó cậu trên phương diện nhận biết hai người kia, trừ phi hai người này đản đau đi uống Quả Đa Dịch.
"Anh tại sao có thể một lần đều không đoán sai vậy?" George cảm thấy hứng thú đập bờ vai của cậu.
"Đây là kỹ năng đặc biệt." Ngu Đạt làm bộ làm tịch nói.
"Ha ha ha." Hai huynh đệ nở nụ cười.
"Harry đâu?" Ngu Đạt nhìn nhìn, giống như bởi vì động tĩnh của bọn họ, người trong phòng đều đến. Mà ngay cả Ginny đều đứng ở thang lầu nhìn bọn họ.
"Cậu ấy ở trong phòng, vẫn luôn tự giam mình ở nơi đó." Ron thở dài.
"Xảy ra chuyện gì?" Ngu Đạt mạc danh kỳ diệu hỏi.
"Anh ấy đang tự trách, tựa hồ là cho là mình cắn ba ba của em." Ginny nói rằng, "Chính là điều này sao có thể."
Ngu Đạt cau mày, không rõ đây là có chuyện gì.
"Ba ba của em bị con rắn do kẻ thần bí nuôi cắn, ở trong Bộ Pháp Thuật." George nói, "Ngày đó là Harry trùng hợp nằm mơ thấy, vì thế cứu mạng của ông."
Lông mày của Ngu Đạt nhăn chặt hơn, như thế nào cùng con rắn của Voldemort lại nhấc lên quan hệ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!