Chương 46: Rời đi

Không khí trong Hogwarts càng ngày càng áp lực, bởi vì Umbridge. Mà dạo gần đây nàng nhúng tay vào chuyện của đội Quidditch, bao gồm quyền lợi cấm đoán đội viên《 sắc lệnh giáo dục thứ hai mươi lăm》, làm Ngu Đạt cũng cảm thấy trên người nàng che dấu không nổi kiêu ngạo.

Tại lễ đường lúc ăn cơm, nhìn đến đội trưởng của đội Gryffindor bày ra biểu tình tức giận, suy sụp, ngay cả Ngu Đạt đều thay nàng khó chịu. Cô nương đáng thương này một lúc mất đi ba cái đội viên, mà một cái đội bóng tổng cộng liền có mười cái đội viên thôi.

Buổi tối thứ bảy, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã rơi, Ngu Đạt cau mày nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bông tuyết không có dấu hiệu dừng lại một chút nào, Ngu Đạt đối với kí ức mùa đông năm trước rất mơ hồ, thời điểm đó cậu đại đa số thời gian đều thực mờ mịt, không làm rõ được mình tại sao sẽ xuất hiện tại cái chỗ này.

Chẳng qua, cậu còn nhớ rõ mùa đông năm đó, đọ dày của tuyết thực dễ dàng vượt qua một thước Anh.

Nhìn đến thời tiết hôm nay, Ngu Đạt phỏng chừng đây cũng là một cái mùa đông ẩm ướt.

Đoạn thời gian gần đây, bởi vì tuyết rơi còn có trận đấu của Gryffindor cùng Slytherin đi đến cuối cùng, những trận đánh nhau giữa hai cái học viện cũng giảm xuống rất nhiều, mà ngay cả Poppy • Pomfrey nữ sĩ cũng có thời gian mời cậu cùng ở trong phòng làm việc uống trà chiều, thực hiện mong muốn trước kia của nàng.

Ngu Đạt hiện tại không thế nào đi ra ngoài loạn lung lay, bởi vì cậu chán ghét Umbridge lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện ở trong trường học, có mấy lần sau thời gian cấm đi lại ban đêm vào buổi tối cậu đi trên hành lang đụng tới mụ vu bà này, mụ còn đặt ra nghi vấn hỏi cậu nửa ngày, thật sự là rất làm người ta chán ghét.

Tuy rằng cậu không một mình rời trường học đi đến Hogsmeade, bất quá ngẫu nhiên cũng có thể tại bên ngoài thư viện nghe được mọi người thảo luận sự tình cửa hàng Davish and Banges lại một lần nữa mở của.

Lynn đem cửa hàng kinh doanh thực tốt, còn làm hoạt động khuyến mại nhân dịp cửa hàng mở cửa, hấp dẫn đông đảo học sinh đến mua.

Buổi tối, trên bàn cơm, cậu gặp được giáo sư động vật học thần kì trở lại sau hai tháng khai giảng —— bán người khổng lồ Rubeus • Hagrid.

Lần đầu tiên nhìn đến hắn, Ngu Đạt lắp bắp kinh hãi, người kia cho dù là ngồi ở ghế ăn cơm, cũng cao hơn so với người bình thường đứng lên, mà khi hắn đứng lên thì cậu có cao gấp đôi bây giờ đi chăng nữa thì cũng không cao bằng hắn.

Ngu Đạt kính sợ nhìn người to con này, không biết song thân của hắn là như thế nào bắt đầu một đoạn thần kỳ nhân duyên.

Tháng mười hai, tuyết rơi càng nhiều, trên mặt đất chất đống một lớp tuyết thật dày.

Bên trong tòa thành Hogwarts đã bắt đầu trang trí cho lễ giáng sinh, cách một đoạn tường sẽ được treo lên những quả tròn màu trắng cùng những cành lá được trang điểm bởi những trang sức xinh đẹp.

Ngu Đạt ôm hai quyển sách, xuyên qua từng tầng từng tầng thang lầu, muốn tới thư viện ở tầng năm trả sách, lại đi ngang qua một cái hành lang thì nghe thấy âm thanh Umbridge rống to.

Mà cùng mụ đối thoại là Minerva • McGonnagal.

Ngu Đạt lông mày nhíu lại, dừng bước, hướng về địa phương tranh cãi ầm ĩ đi đến.

"… Biến mất không thấy! Năm người! Vô duyên vô cớ!" Umbridge hướng về phía giáo sư McGonnagal ồn ào.

Giáo sư McGonnagal ôm cánh tay, giống như sắp sửa mất hết kiên nhẫn nói: "Ta đã nói rồi, đây là bởi vì phụ thân bọn họ bị thương, vào bệnh viện!"

"Chỉ sợ ta chưa nghe nói qua, " Umbridge nói, "Đêm qua, không bất luận kẻ nào nói với ta."

"Ta, mới là, bọn họ viện trưởng." Giáo sư McGonnagal đỏ mặt lên, Ngu Đạt nghĩ đây tuyệt đối là bởi vì sinh khí.

"Ta thật xin lỗi, thân mến, Bộ Pháp Thuật giao cho ta quyền lợi này, biết mỗi một đệ tử hướng đi cùng an toàn, đều là chức trách của quan điều tra như ta." Umbridge thực không thành ý lộ ra một cái biểu tình xin lỗi.

"Như vậy ngươi hiện tại đã biết, bọn họ đi bệnh viện, không là bất luận cái gì địa phương." Giáo sư McGonnagal hít sâu, khắc chế xúc động lấy ra đũa phép nguyền rủa mụ phù thủy trước mặt này.

"Được rồi, theo ngươi đã nói, người bị thương là Arthur • Weasley —— tuy rằng không biết hắn như thế nào sẽ ở buổi tối, vẫn là tại trong Bộ Pháp Thuật bị thương —— chính là Harry Potter đi vào trong đó làm gì?" Umbridge thanh âm ngọt nị hỏi.

Giáo sư McGonnagal hô hấp đều dừng lại, sau đó nàng khô cằn nói: "Harry Potter đi quan sát Weasley tiên sinh là hiệu trưởng cho phép, đặc biệt cho phép." Nàng cường điệu.

"Ta không thể lý giải, " Trong ánh mắt của Umbridge lộ rõ vẻ nghi hoặc, thật giống như nàng vẫn là một cái thiếu nữ thiên chân vô tà, "Trò ấy vì cái gì muốn đi? Chuyện này đâu có liên quan gì đến trò ấy đâu?"

Mà Ngu Đạt ở bên cạnh đứng, trong ngực ôm thư, đã vì tin tức mà cậu nghe được mà kinh ngạc không thôi.

Arthur • Weasley tiên sinh cư nhiên bị thương.

Giáo sư McGonnagal giả vờ nở nụ cười một chút: "Ta nghĩ đây là bởi vì Harry Potter tiên sinh cùng Weasley gia thân thiết giống như là người một nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!