" Xin chào, ngài cần cái gì?" Trừ phi đối phương giới thiệu chính mình bằng không Ngu Đạt sẽ không ngốc đến nỗi trực tiếp xưng hô tên họ của đối phương.
Bộ râu mép của lão già này dài như thế muốn chăm sóc nó cũng tốn rất nhiều công sức a. Ngu Đạt một bên trộm nghĩ cách trong đầu, một bên đánh giá xem ra lão nhân này chính là người mốt nhất trong cả cái thôn trang trông như thời Trung cổ này nha.
Cụ mặc một bộ trường bào phù thủy màu xanh xám được cắt may tinh xảo, trên mặt mang theo một chiếc kính mắt nửa vầng trăng thời thượng, trên bộ râu mép dài như tóc có buộc một cái dây vàng, cái đầu nhọn của chiếc mũ phù thủy cùng màu rủ xuống sau lưng, bên trên cái mũ thậm chí còn có những đường viền hoa văn tinh xảo. Xem xong Ngu Đạt chỉ có một cảm thụ:
quá là làm dáng.
" Trên thực tế ta là tới tìm cậu, Mr. Yourongnaida." Âm thanh của lão nhân này không khàn khàn khô khốc mơ hồ không rõ như âm thanh thường thấy ở cái độ tuổi của cụ mà ngược lại nó tràn ngập ôn hòa, nhẹ nhàng làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp. Thế nhưng Ngu Đạt nghe lại giống như tiếng sấm nổ đang phảng phất vang lên ở trong tai.
Phía trước của câu nói vẫn là tiếng Anh nhưng sau từ Mr lại rõ ràng là tiếng Trung Quốc.
Có dung nãi đại —— đúng là tên game của cậu, tên thật bị Bộ Phép Thuật của nơi này đo lường ra bằng linh hồn phép thuật!
Cứng ngắc một trận, Ngu Đạt chậm rãi nói: "Ta biết các ngươi sẽ đến, thế nhưng không nghĩ là trễ như vậy."
" A " Dumbledore giơ tay lên một chút " Cậu hiểu lầm, ta không phải là người của Bộ Pháp Thuật"
" Không phải người của Bộ Pháp Thuật?" Ngu Đạt nói lại một lần "Vậy ngài dùng lập trường gì để nói chuyện với ta đây?"
"Ta nghĩ chỉ cần là một người có chút hiểu biết, sẽ có lập trường để có một cuộc nói chuyện với cậu" Dumbledore tràn ngập ám chỉ nói.
"Được rồi, ngài thắng" Ngu Đạt buông lỏng vai một chút "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ta nghĩ nơi này không phải là một nơi tốt để nói chuyện" Dumbledore nhìn quanh cửa hàng " Ta tin tưởng buổi tối sẽ dễ dàng hơn một tí.
"Ta nghĩ ngài nói đúng" Ngu Đạt không muốn để người khác biết một chút nào. Hiện tại đã đủ không xong.
"Buổi tối sẽ có người tới đón cậu, yên tâm là người quen cũ." Dumbledore nháy mắt "Như vậy buổi tối gặp lại"
"Ta một chút cũng không yên tâm" Trong lòng căm giận, Ngu Đạt nhìn theo lão nhân rời đi cửa hàng, ngay cả một câu khách sáo cũng lười nói.
Thật vất vả kiên trì đến khi Mark trở về, Ngu Đạt lấy cớ không thoải mái để lên lầu nghỉ ngơi. Chính vì cái cớ này mà suýt chút nữa Mark cho cậu uống độc dược. Dưới tình huống không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể nói là cậu chợt nhớ ra cái gì thì mới có thể thoát thân.
Albus Dumbledore, cậu biết người này. Cụ có một bối cảnh rất cường đại, cùng với Bộ Pháp Thuật so sánh thì không kém một chút nào, nếu như cuối cùng không có cách nào nhất định phải tìm một người để nương nhờ thì cụ cũng là cái một lựa chọn tốt.
Thế nhưng cậu không nghĩ tới ngoại trừ Bộ Pháp Thuật có một thế lực khác chú ý tới cậu, cậu thực sự đã rất điệu thấp rồi mà.
Đây là một thế giới ma pháp, cậu không có khác biệt đến nỗi làm người ta khó có thể tha thứ. Cậu biết mình có một giá trị lợi dụng rất lớn, vì sinh tồn và đảm bảo cho người thân của mình được an toàn, tìm một người tốt đem mình tạm thời bán đi vẫn có thể xem là một cái lựa chọn không tồi ở cái nơi không thể nào sống yên phận này. Chờ đến khi có một vốn liếng kha khá thì tính tiếp.
Ngu Đạt đem tính toán nhỏ nhặt của mình nhớ kĩ, sau khi hiểu rõ mọi chuyện thì bắt đầu an tâm ngủ một giấc, dưỡng tốt thân thể để tối nay đối phó với lão nhân giảo hoạt kia.
Ngủ dậy rồi giúp Mark làm bữa tối, sau khi đóng cửa hàng thì quay lại phòng mình ngồi chờ.
Ngu Đạt còn đang cân nhắc xem người quen mà Dumbledore nói đến là người nào thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa "uông, uông, uông" ở tầng dưới.
"Ta còn tưởng rằng ta đã nghĩ oan cho ngươi." Ngu Đạt đảo mắt xem thường rồi mặc vào một chiếc áo choàng thật dày. Bước ra khỏi cửa hàng, cậu cũng không nhìn thấy bóng dáng của con chó đó. Nhìn trái phải một chút, một bóng người cậu cũng không thấy. Ngu Đạt gắt gao nắm chặt áo choàng trên người, cậu không phải là phù thủy, cũng sẽ không biết thần chú giữ ấm.
Dựa vào ngọn đèn phát ra từ căn phòng của thôn dân gần đấy, cậu từ từ bước về phía ngoài thôn, rối cuộc thấy được một bóng người màu đen bên cạnh hàng rào.
"Hắc, Y Đạt" Bóng người đen sì ngoắc tay với cậu "Đi theo ta."
Ngu Đạt một tiếng cũng không nói đi theo người này.
Tốt lắm, ngươi cho là trong tình huống tối lửa tắt đèn ta sẽ không nhận ra ngươi sao. Cái tên chói lọi trên đỉnh đầu ngươi đã đem ngươi bán đứng rồi! Cái tên nhân phẩm bại hoại từ đầu đến chân này, ta nguyền rủa ngươi điểm R không bao giờ vượt quá 10!
Ngu Đạt thấy tên trên đỉnh đầu Sirius Black thì tức giận, nghĩ đến chính mình đối với đại hình khuyển yêu thích ngược lại đại đem đường đi của mình phá tan, trong lòng thực hận a.
Buồn rầu theo hắn đi tới đi lui trên một con đường tối om, cuối cùng cậu được dẫn vào trong một căn phòng nhỏ của một khu nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!