Dù ghét bỏ nhưng cuối cùng bọn họ cũng trở về căn hộ bằng xe của Phó Thư Nghiên. Phó Thư Nghiên cũng rất bận, đưa bọn họ trở về liền lái xe rời đi.
Khi đến nơi, Lâm Thanh Hàm để Khúc Mặc Thương nghỉ ngơi, sau đó một mình đi ra ngoài.
Khi Từ Thanh thấy nàng rời đi, có chút nghi hoặc hỏi: "Cô ấy trở về sao?"
Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Không phải, em ấy đi siêu thị mua đồ ăn."
Từ Thanh "ò" một tiếng, không thể nói có phải mất mát hay không, Khúc Mặc Thương bên kia cũng khoing phát hiện, "Lần trước em nói tay nghề của Thanh Hàm rất tốt, đêm nay chị có thể nếm thử."
Từ Thanh miễn cưỡng mỉm cười: "Chị đây rửa mắt chờ xem, nhưng chị vẫn còn có dữ liệu thực nghiệm chưa sửa xong, chị về phòng trước, cô ấy trở về thì em kêu chị, chị sẽ phụ cô ấy một tay."
Đôi mắt Khúc Mặc Thương ngừng lại, vẫn thấy tâm tình của Từ Thanh không tốt lắm, vừa định mở miệng hỏi thì Từ Thanh đang chuẩn bị về phòng dừng bước, có chút áp lực hỏi: "Em... em rất thích cô ấy phải không?"
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, hậu tri hậu giác phát hiện có cái gì không đúng, trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lúc nhất thời cảm thấy rất phức tạp. Cô trầm mặc một hồi, rất nhanh lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Ừm, em đã đáp ứng cùng em ấy ở bên nhau chính là tính toán cả đời, nếu không đến lúc đó em sẽ không có dũng khí ngả bài với ba mẹ."
Từ Thanh chớp chớp mắt, quay đầu lại cười: "Vậy chúc em may mắn."
"Cảm ơn Từ tỷ."
Từ Thanh không nói gì, bước nhanh vào phòng. Tâm trạng Khúc Mặc Thương có chút hạ xuống, quả nhiên là sống vô dụng, tính ra là lớn tuổi nhất trong số ít người, kết quả là người ta có thể nhìn thấy rõ ràng, còn người lớn như cô thì mông lung hồ đồ.
Chỉ là hiện tại đã biết là tốt nhất, dù đã trải qua hai lần chuyện tình cảm cùng lần đầu tiên mơ màng hồ đồ, nhưng cô cũng sâu sắc nhận ra động tâm là chuyện rất vất vả, đặc biệt là khi đối phương không thể đáp lại càng chua xót hơn. Cô đã để Lâm Thanh Hàm nếm trải nhiều năm như vậy, tất cả những gì cô có thể bù đắp chính là từ nay về sau yêu nàng như bảo bối. Nhưng Từ Thanh, tốt nhất chính là để nàng nhìn rõ, sớm buông một chút.
Khi Lâm Thanh Hàm trở về, Khúc Mặc Thương đang ôm máy tính ngồi trên sô pha. Lâm Thanh Hàm nhìn đầu cô vẫn quấn băng, chân gác trên sô pha, không mang tất, đang nhìn máy tính ở đó, lập tức nhíu mày.
Đặt đồ xuống, đi qua lúc Khúc Mặc Thương ngẩng đầu lên liền lấy máy tính của cô đặt lên bàn trà: "Không chóng mặt sao mà còn xem máy tính?"
Miệng nói, tay nắm chân cô, quả nhiên lạnh băng, nhịn không được oán trách: "Cũng không mang tất, chân rất lạnh."
Khúc Mặc Thương bị nàng làm ngứa, ngồi ở trên sô pha mím môi cười: "Chị khá hơn nhiều rồi, cái này ngày mai sẽ giao cho gia sư, không muốn trì hoãn nữa."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô một cái, vươn tay sờ đầu cô: "Chờ khá một chút, thân thể quan trọng hơn."
Khúc Mặc Thương kéo tay nàng xuống, giả bộ ghét bỏ: "Đi rửa tay đi, bẩn."
Lâm Thanh Hàm cười cười, "Nào có ai ghét bỏ chính mình như vậy."
Khúc Mặc Thương cũng cười, thu chân lại nhìn những thứ trên bàn: "Đi nấu cơm, tối nay ăn gì?"
"Em mua gà nấu canh cho chị. Lần này bị thương phải bồi bổ, còn có mua trái cây cùng một ít rau củ." Nàng nghiêm túc trả lời, Khúc Mặc Thương liền nhìn nàng. Cô luôn cảm thấy mình thích ăn cỏ non, trước kia chưa từng có loại cảm giác này, hiện tại nhìn Lâm Thanh Hàm liền không nhịn được muốn hôn nàng.
Vì tránh cho mình làm ra một số chuyện quá phận, Khúc Mặc Thương đứng dậy, lôi kéo Lâm Thanh Hàm đi nấu cơm.
Cô chỉ học nấu ăn sau khi ra nước ngoài, với trù nghệ của cô, những thứ cô làm ra miễn cưỡng có thể ăn, nhưng tuyệt đối không tính là ngon nên chỉ có thể làm trợ thủ, chỉ là Lâm Thanh Hàm nhất định không để cô làm, cho nên cô liền trở thành người đứng xem.
Cô ở một bên nhìn chằm, Lâm Thanh Hàm để dao xuống nhìn cô: "Chị đi nghỉ ngơi trước đi, chị nhìn em, em lại sắp đứt tay."
Khúc Mặc Thương đỏ mặt, nghĩ đến chuyện ngày đó, vẫn là ngoan ngoãn rời đi. Bữa tối không có nhiều món, ba người làm bốn món, canh gà ngao nấm, cá bơn kho tộ cùng hai món rau xào. Lâm Thanh Hàm mua trái cây làm món salad trái cây.
Mặc dù Khúc Mặc Thương phát hiện Từ Thanh có hảo cảm với mình nên có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn làm như không có việc gì, ba người cùng nhau ăn cơm.
Lâm Thanh Hàm quá hiểu Khúc Mặc Thương, cho dù qua ba năm, nàng vẫn nhớ một số thói quen cùng sở thích của Khúc Mặc Thương. Khi ăn cơm, Khúc Mặc Thương cơ hồ không cần nàng động thủ, mà có thể tự tay gắp những món mình muốn ăn.
Tay nghề của Lâm Thanh Hàm quả thật không tồi, Từ Thanh đã ở Mỹ nhiều năm, đây là lần đầu tiên nàng ăn món cá bơn ngon như vậy, hơn nữa Lâm Thanh Hàm cũng rất giỏi kỹ năng cầm dao, cá bơn bị nàng dùng dao nghiêng cắt, món canh được trang trí rất xinh đẹp.
Mặc dù có chút ảo nảo, Từ Thanh cũng không nhịn được cảm thán: "Chị đều hoài nghi em đi học lớp nấu ăn, nấu ăn trang trí còn đẹp hơn nhà hàng."
Lâm Thanh Hàm dừng đũa, còn Khúc Mặc Thương cũng tò mò nhìn qua. Cô đã từng ăn món của Lâm Thanh Hàm nấu, trù nghệ của nàng bắt nguồn từ Lâm Yên, vẫn luôn rất đơn giản, cũng sẽ không màu mè, nhưng món cá bơn lần này tốn rất nhiều tâm tư công sức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!