Chương 23: (Vô Đề)

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc bác sĩ từ bên trong đi ra: "Người nhà của Lâm Yên đâu?" Lâm Thanh Hàm lảo đảo chạy tới: "Là mẹ tôi, mẹ tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ nhìn hai tiểu cô nương trước mặt vẫn còn mặc đồng phục học sinh, nhíu nhíu mày, "Ba của hai em đâu, có người lớn không?"

Vốn dĩ sắc mặc của Lâm Thanh Hàm đã tái nhợt lại càng thêm khó coi, nàng chắp tay nhìn bác sĩ, nhưng giọng mũi lại có chút lạnh: "Tôi không có ba, mẹ tôi thế nào?"

Bác sĩ có vẻ sững sờ, Khúc Mặc Thương nhanh chóng bước tới: "Bác sĩ, người bệnh thế nào rồi? Tôi đã gọi cho người nhà, có yêu cầu hay phân phó gì thì có thể nói với tôi."

Thấy thần sắc cô bình tĩnh phun ra chữ rõ ràng, bác sĩ có chút nghiêm giọng nói: "May là trước đó đã được sơ cứu, bệnh nhân đã kịp thời hồi phục nhịp tim, tạm thời giữ được mạng nhưng tình hình vẫn không quá khả quan, đại não bị thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, vẫn còn đang hôn mê, tôi kiến nghị chuyển sang ICU để quan sát theo dõi tình hình."

Tim của Lâm Thanh Hàm căng chặt, nàng quỳ xuống ách giọng nói: "Cầu xin bác sĩ, cứu mẹ tôi, cứu mẹ tôi."

Mắt Khúc Mặc Thương đỏ lên, vội vàng cùng bác sĩ kéo nàng lên.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, tiểu cô nương kiên cường một chút, trước tiên bình tĩnh lại." Có lẽ bác sĩ đã đoán được tình hình của bọn họ, trong mắt có chút không đành lòng, thở dài nói với y tá bên cạnh: "Để giường +4 ở phòng quan sát. Liên hệ với khoa hô hấp ICU, nhanh chóng chuyển qua. Còn người nhà, lại đây ký tên."

Lâm Thanh Hàm vội vàng đi theo, vừa định ký thì bác sĩ trực hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"

Lâm Thanh Hàm mím môi: "Mười sáu tuổi."

Bác sĩ trực có chút khó xử: "Không có người lớn ở đây sao? Em quá nhỏ, không đúng quy tắc."

Khúc Mặc Thương gọi lại ngăn bác sĩ nói với hắn tình hình: "Cậu ấy là người nhà duy nhất của người bệnh, cũng gần 16 tuổi, có thể cho cậu ấy ký tên không? Tôi với cậu ấy là bạn, tôi có thể để ba tôi đảm bảo."

Bác sĩ trầm mặc, vỗ vỗ vai cô, quay lại nói nhỏ vài câu với bác sĩ trực, cuối cùng để Lâm Thanh Hàm ký tên, Khúc Thịnh cũng đã chạy đến bệnh viện.

Sau một đêm bận rộn, cuối cùng cũng hoàn thành thủ tục, chờ chuyển giường sang bên kia. Lâm Thanh Hàm canh giữ bên người Lâm Yên, vành mắt đỏ bừng.

Khúc Thịnh thanh toán phí xong đi tới nhìn nàng, nói: "Con đừng lo lắng, chúng ta tích cực phối hợp điều trị, mẹ con sẽ không sao."

Lâm Thanh Hàm nhìn hai cha con có khuôn mặt thập phần tương tự, đã không có cách nào biểu đạt lòng cảm kích của mình. Hiện tại nàng hai bàn tay trắng, thậm chí lời cảm tạ cũng rẻ như vậy, nàng vừa tiến đến muốn quỳ trước Khúc Thịnh nhưng lại bị Khúc Mặc Thương giữ chặt, cô nửa ngồi xổm trước mặt Lâm Thanh Hàm, ngước mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Chúng ta là bạn, Dì Lâm cũng đối xử tốt với tôi giống như vậy, cho nên chỉ cần cảm ơn là được, mặt khác là nên giúp đỡ.

Không phải ai tôi cũng sẽ quản, sở dĩ là cậu, là bởi vì tôi đã sớm cân nhắc đến cậu hiểu không?"

Đôi mắt Lâm Thanh Hàm lại trở nên ẩm ướt, Khúc Mặc Thương nhéo mũi nàng: "Không được khóc nữa, trước đó tôi còn nghĩ cậu không thích khóc, hôm nay lại khóc nhiều như vậy."

Khúc Thịnh nhìn con gái mình, không thể nói nên lời tư vị trong lòng, đứa nhỏ đã thực sự trưởng thành rồi. Chỉ là săn sóc ôn nhu với tiểu cô nương, làm sao lại có lễ có độ với cha mình như vậy, không có chút thân cận.

Sau khi người bệnh được chuyển đến ICU, ngay cả thăm khám cũng vô cùng nghiêm ngặt, đêm nay kinh hồn chưa định, cảm xúc lại suy sụp quá nhiều, cuối cùng Lâm Thanh Hàm chịu không nổi liền ngủ thϊếp đi.

Khúc Thịnh nhìn Lâm Thanh Hàm đang ngủ trên đùi con gái, thấp giọng nói: "Gần sáng rồi, ba kêu dì Hoàng làm bữa sáng mang đến đây, ba cũng sẽ giúp xin nghỉ học cho hai đứa, đứa nhỏ này cũng không được ổn, con bồi một chút."

"Cảm ơn ba, ba vẫn còn bận công việc, đêm nay cũng chưa nghỉ ngơi, ba về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện xin nghỉ để con là được rồi, nơi này con cũng có thể xử lý, có chuyện gì con lại gọi cho ba." Khúc Thịnh bận công việc, Khúc Mặc Thương không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian của ông, hơn nữa buổi tối từ công ty bên kia chạy qua cũng rất vất vả.

Khúc Thịnh bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, dè dặt gật đầu: "Mặc dù ba bận, nhưng ba vẫn có thời gian giải quyết một chút việc."

Khúc Mặc Thương nghe vậy có chút buồn cười, nghiêm túc gật đầu: "Con biết rồi."

Khúc Thịnh cầm điện thoại đang rung bước ra khỏi cửa, mở ra là Tiêu Vân Anh: "Ừm, đã hoàn tất thủ tục, cần chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, tình hình không tốt lắm, anh chuẩn bị về."

"Mặc Thương sợ anh vất vả, kêu anh về nên anh mới về." Khúc Thịnh bị Tiêu Vân Anh giáo huấn, mày kiếm lại mang theo vẻ đắc ý.

Tiêu Vân Anh thiếu chút nữa bật cười: "Xem anh kìa, con gái mới mười sáu tuổi, thật đúng là coi con mình như người lớn."

Khúc Thịnh thở dài, "Chính là biểu hiện của nó thật sự không giống như hài tử, có phải chúng ta bận quá, để nó sớm như vậy đã..."

Tiêu Vân Anh ở bên kia cũng trầm mặc, hai vợ chồng không khỏi áy náy với chuyện này, nhưng công việc kinh doanh hiện tại không chỉ đơn thuần là theo đuổi mà còn có trách nhiệm.

Khúc Mặc Thương xin chủ nhiệm nghỉ 3 ngày, sau khi giải thích lý do, chủ nhiệm nhanh chóng đồng ý, Khúc Mặc Thương biết hiện tại Lâm Thanh Hàm vẫn còn sợ hãi không dám rời đi, cho nên đã ở lại bệnh viện bồi nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!