Sau kỳ nghỉ, bệnh cúm tựa hồ đã dần biến mất, mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.
Khúc Mặc Thương có thành tích tốt, lại là trạng nguyên ở thành phố Yến Kinh, năm đầu tiên ở cao trung đã nổi danh, ngày thường không thích chơi đùa với đồng học, ngoại trừ đọc sách chính là an tĩnh làm bài tập.
Nội dung ở cao trung phức tạp hơn một chút, nhưng đối với Khúc Mặc Thương lần thứ hai đã là đơn giản. Mà cô cũng đã nghĩ tới việc sau này sẽ học gì, sẽ dành thời gian đọc những cuốn sách liên quan đến chuyên môn, đời trước cô đã tích lũy đủ nhiều, hiện tại xem cũng chỉ là ôn lại. Trong nhiều cuốn sách là phiên bản gốc tiếng Anh, khiến đồng học không khỏi nghẹn họng nhìn trăn trối.
Mặc dù một số người cảm thấy cô làm ra vẻ, ra vẻ thanh cao không để ý tới người, nhưng lại càng nhiều người ngưỡng mộ. Bên cạnh đó, nam sinh tuổi này luôn là ngo ngoe rục rịch, trong lớp có đồng học như vậy nghiễm nhiên trở thành đối tượng yêu thích của bọn họ. Khi Lâm Thanh Hàm đến tìm Khúc Mặc Thương đi ăn cơm đã gặp các nam sinh tặng quà cho cô vài lần.
Vào ngày này, nàng đứng bên ngoài lớp học của Khúc Mặc Thương, nhìn vào bên trong, sau tiết học, trong lớp căn bản không còn nhiều người, đa phần đã rời đi. Những người ở lại lớp học cơ bản là mang cơm theo.
Khúc Mặc Thương đang ngồi ở hàng thứ ba, ngẩng đầu nhìn một nam sinh trắng trẻo cao gầy trước mặt, trong tay cầm một cái hộp đồ vật đặt ở trước mặt Khúc Mặc Thương, có chút ngượng ngùng nói chuyện với cô.
Lâm Thanh Hàm cũng biết người này, hình như tên là Tiếu Duyên Thừa, lúc trước đạt hạng hai thành phố nhập học vào trường trung học trực thuộc. Tại lễ khai giảng, Khúc Mặc Thương đã từ chối lời đề nghị lên đài phát biểu, chính hắn là người thay mặt các tân sinh viên phát biểu.
Tiếu Duyên Thừa rất tuấn tú, mang phong độ trí thức, là nam sinh rất sạch sẽ. Khi đọc diễn văn trước toàn trường rất xuất chúng, giọng nói lại dễ nghe, lấy được tâm tư của rất nhiều cô gái, đồng thời cũng là một nhân vật ưu tú trong trường.
Không biết bọn họ nói cái gì, Khúc Mặc Thương khẽ mỉm cười, điều này làm cho Lâm Thanh Hàm có chút phiền muộn không nói nên lời. Ở chung với Khúc Mặc Thương lâu như vậy, kỳ thực nàng cũng rất hiểu cô, nhìn ôn hòa nhưng kỳ thực rất lạnh lùng, ngoại trừ Xa Giai Di cũng rất ít khi cười với người khác huống chi là thân cận với nam sinh.
Nàng không thích cô cười với Tiếu Duyên Thừa như vậy, nhìn chiếc hộp tinh xảo kia, thậm chí nàng còn chờ mong Khúc Mặc Thương từ chối, loại tư vị xa lạ này vừa chua lại vừa chát, thực sự rất khó chịu.
Nhưng nàng cảm thấy mình vô cớ gây rối, Khúc Mặc Thương tốt như vậy, có người thích cô không phải là chuyện rất bình thường sao.
Người bên trong vẫn đang nói chuyện, nhưng Lâm Thanh Hàm không nhìn nữa, nàng cũng không đi vào, chỉ dựa vào cửa bên ngoài phòng học, thần sắc lạnh lẽo mà trầm mặc. Nàng trổ mã rất xinh đẹp, chỉ đứng ở nơi đó đã làm cho rất nhiều người nhìn qua, nhưng cũng lạnh lẽo khiến người ta khϊếp sợ.
"Cảm ơn hảo ý của cậu, nhưng tôi không thích đồ ngọt, thực xin lỗi." Khúc Mặc Thương không còn là tiểu nữ sinh nữa, cô cũng rất rõ hành động của Tiếu Duyên Thừa, cô không nghĩ mình sẽ có tâm tư cùng tiểu nam sinh mười bảy tuổi nói chuyện yêu đương, cho nên liền quyết đoán từ chối.
Tiếu Duyên Thừa có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: "Là tớ không suy xét chu toàn, vậy cậu thích cái gì?"
Khúc Mặc Thương cười nói, "Chắc là tôi thích học." Nói xong, cô nhìn về phía cửa trống rỗng, cau mày. "Tôi có hẹn với bạn đi ăn trưa, cảm ơn bánh quy của cậu, bất quá về sau cậu không cần phí tâm tư như vậy đâu."
Cô đứng dậy, thấy bóng người đang dựa vào cửa sổ, lập tức sửng sốt bước nhanh ra ngoài.
Không biết Lâm Thanh Hàm đang nghĩ gì, cô đã đi ra mà nàng vẫn còn mang biểu tình ngưng trọng dựa vào cửa phát ngốc.
"Đã tới sao lại không vào?" Khúc Mặc Thương có chút bất đắc dĩ, đi qua kêu người hoàn hồn lại.
Lâm Thanh Hàm quay đầu lại liếc nhìn về phía cửa sổ: "Thấy cậu đang nói chuyện với người ta, cho nên cũng không quấy rầy."
Khúc Mặc Thương nhướng mày: "Không có quấy rầy, về sau tới liền trực tiếp gọi tôi, im lặng đứng bên ngoài như vậy sẽ trúng gió."
Lâm Thanh Hàm vì câu nói đương nhiên này mà tâm tình có chút phiền muộn, hai người sóng vai đi xuống căn tin, Lâm Thanh Hàm nghẹn thật lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Nam sinh kia thích cậu sao?"
Khúc Mặc Thương cứng đờ, biểu tình có chút chán nản, theo cái nhìn của cô những người xung quanh đều là hài tử, bị một nam sinh cao trung thổ lộ, đối với cô là thập phần kỳ quái.
Thấy biểu tình của Khúc Mặc Thương không đúng, trong lòng Lâm Thanh Hàm mạc danh nóng nảy: "Cậu thích cậu ấy sao?"
Khúc Mặc Thương: ...
"Không thích, mặc dù loại chuyện này có thể hiểu được, tình cảm của thiếu niên tuổi này nảy mầm đều là ngây ngô tốt đẹp, nhưng hiện tại vẫn còn quá nhỏ, phải tập trung vào việc học." Khúc Mặc Thương nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàm, khẽ cười nói: "Thanh Hàm của chúng ta cũng là mỹ nhân, có phải có nam sinh đã thầm mến cậu rồi hay không?"
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thanh Hàm có chút ửng hồng, kiên định lắc đầu: "Tôi sẽ không yêu sớm, bọn họ... quá phiền toái." Nghĩ đến nam sinh không nói hai lời đặt bữa sáng lên bàn của mình, thanh âm của nàng có chút lãnh lẽo.
"Phiền toái? Đã xảy ra chuyện gì?" Khúc Mặc Thương sợ nàng bị những nam sinh có hormone tràn lan cùng ấu trĩ khi dễ, nhíu mày nói.
Chờ Lâm Thanh Hàm nói xong, cô khẽ cười nói: "Nói thẳng với cậu ta là được, nếu không có ý tứ gì thì dứt khoát từ chối, theo thời gian, nhiệt tình sẽ giảm đi."
Lâm Thanh Hàm không hiểu, nhưng nàng vẫn gật gật đầu, hơn nữa buồn bực trong lồng ngực đã không còn, nghe Khúc Mặc Thương nói, khẳng định là cô không thích đám nam sinh ấu trĩ.
Khúc Mặc Thương và Xa Giai Di cũng không học cùng lớp, nhưng ba người bọn họ sẽ đều ăn ý gặp nhau ở dưới lầu đi ăn cơm. Ngồi trong căn tin, Xa Giai Di mày ủ mặt ê nhìn hai người: "Aiz, chủ nhiệm lớp tớ, bọn tớ làm việc cả ngày, mà toán học lão sư là niên cấp chủ nhiệm, còn quản lợi hại hơn chủ nhiệm lớp tớ, tớ thật là quá nước sôi lửa bỏng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!