Hạnh phúc đến quá đột ngột, Khúc Mặc Thương sững sờ nhìn Lâm Thanh Hàm, hốc mắt lan tràn một cỗ nhiệt ý, cô vội quay đầu nén nước mắt, nhưng giọng nói không khắc chế được khàn khàn nghẹn ngào: "Em không chê chị nhỏ sao?"
Lâm Thanh Hàm dừng bước nhìn cô, sau đó duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng quẹt qua khóe mắt cô, thấp giọng nói: "Ngốc, không phải em chê chị nhỏ, mà là sợ chị chọn sai, càng sợ chị nhất thời bị mê hoặc."
Khúc Mặc Thương bị ôn nhu của nàng làm cho xao động, tim đập loạn xạ, cô mím môi nói: "Chị mới theo đuổi chưa đầy một năm, cũng lớn thêm một tuổi, vậy sao em lại đồng ý rồi?"
Lâm Thanh Hàm nhìn vào mắt cô: "Bởi vì em phát hiện mình đã sai rồi, tuy chị chưa nhớ ra những chuyện trước kia, nhưng kỳ thực cũng không xúc động non nớt như hài tử mười lăm tuổi. Có thể khống chế bản thân để hoàn thành các khoá học, ngắn ngủi một năm có thể nhặt lại những thứ đã bỏ lỡ hơn mười năm, có thể một mình đối mặt với công việc của công ty, đây không phải là chuyện mà một hài tử có thể làm, cho nên chị đã cho em đủ tự tin.
Hơn nữa, ở chung lâu như vậy em phát hiện..."
Nàng vừa nói vừa cười, câu lấy ánh mắt nhìn Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương không nhịn được nói: "Phát hiện cái gì?"
"Em phát hiện, nếu chị bị em mê hoặc, vậy em đây cũng có thể vẫn luôn mê hoặc, nếu chúng ta vẫn luôn như vậy, em đây cũng không cần lo lắng chị đi lầm đường."
Mặt Khúc Mặc Thương nóng lên, mặc dù bị lời nói của nàng làm cho ngượng ngùng, nhưng khi nghĩ đến Lâm Thanh Hàm đã đồng ý, cô liền vui đến mức muốn hét lên. Hai tay vốn dĩ có chút khẩn, nhưng sau khi xác nhận, ngón tay cũng căng thẳng siết chặt lấy tay Lâm Thanh Hàm, sau đó giơ lên nhìn một cái mới tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Thanh Hàm không nói gì, lời thổ lộ vừa rồi thậm chí còn không được chính thức đáp lại, nhưng cảm tình giữa hai người đã không thể nghi ngờ.
Ánh sáng chiếu vào mặt Khúc Mặc Thương, chiếu rọi nụ cười vui vẻ khó có thể che giấu trên mặt cô, thành phố này là nơi đã mang đến cho Lâm Thanh Hàm quá nhiều thống khổ cùng ký ức trầm trọng, sau khi Khúc Mặc Thương xâm nhập vào liền bắt đầu có chút ngọt ngào.
Hai người cùng đi dạo trên con đường đến con sông quanh thân thành phố, một bên sáng như ban ngày, đèn đủ màu, một bên là ánh sáng chiếu rọi những bóng cây lay động.
Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm, thu liễm ý cười trong mắt: "Thanh Hàm, cảm ơn em đã cho chị cơ hội này, chị không biết đảm bảo thế nào, nhưng chị nhất định sẽ chứng minh lựa chọn của em không sai."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, rũ mắt cười: "Vậy còn chị? Chị chọn em sẽ không sợ hối hận sao?"
Khúc Mặc Thương cũng hơi mỉm cười: "Sao có thể, mặc kệ tương lai có như thế nào, hiện tại có thể cùng em ở bên nhau, chị đã cảm thấy mình đã chiến thắng nhân sinh, nằm mơ đều phải cười tỉnh."
Lâm Thanh Hàm có chút buồn cười, hai người đi dạo hơn nửa giờ, Lâm Thanh Hàm nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm: "Chúng ta trở về đi."
Mặc dù có chút luyến tiếc tách nàng ra nhưng Khúc Mặc Thương vẫn khắc chế tâm tư dính người của mình, sau khi đưa cô về nhà, đèn trong sân Khúc gia vẫn sáng, xung quanh là một tầng bóng tối, có thể nhìn thấy ánh đèn lầu hai qua cửa sổ.
Khúc Mặc Thương dặn dò Lâm Thanh Hàm: "Lái xe chậm một chút, tới nơi gửi tin nhắn cho chị."
Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Em biết rồi, trở về đi."
Khúc Mặc Thương xoay người bước lên hai bước, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động, cô nhanh chóng xoay người nhắm mắt lại hôn Lâm Thanh Hàm.
Tai cô nóng bừng, vốn dĩ định đánh lén rồi bỏ chạy, nhưng khi dán lên lại có chút không nhịn được. Lần say rượu đó nụ hôn của cô đối với Lâm Thanh Hàm không rõ ràng lắm, tiếc nuối rất lâu. Giờ phút này cô vô cùng tỉnh táo, nhưng mềm mại cùng ấm áp của môi cũng như mùi thơm thoang thoảng quá mức dụ hoặc, Khúc Mặc Thương luyến tiếc không muốn rời đi, thậm chí còn to gan vươn đầu lưỡi mềm mại l**m một chút.
Lâm Thanh Hàm mở to hai mắt, nhìn gương mặt cô phóng đại trong tầm nhìn, sau đó mơ hồ, chỉ có cảm giác giữa hai môi rất rõ ràng.
Hô hấp của nàng không tự chủ được mà ngừng lại, lại có chút khoa trương cùng buồn cười, thế nhưng đây là nụ hôn thứ hai của nàng trong hai mươi tám năm qua, đối tượng đều là người trước mặt. Hàng mi dài của nàng run lên, muốn đáp lại, nhưng người đang nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ đã rời đi.
Hai má cô ửng hồng, nhưng lại giả vờ bình thản, vô tư trêu chọc: "Em nói khổ qua đắng, phải cho em đường, chị đã cho rồi."
Ánh sáng trong mắt Lâm Thanh Hàm chợt lóe, nắm lấy Khúc Mặc Thương đang muốn rời đi, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm của cô, thấp giọng nói: "Em còn chưa nếm được chị có ngọt hay không."
Trái tim Khúc Mặc Thương khẽ co lại, nhìn Lâm Thanh Hàm nghiêng người, hai môi lại dán vào nhau, khác với cứng nhắc câu nệ của cô, Lâm Thanh Hàm ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng m*t vào. Nơi nàng chạm vào giống như có dòng điện nhỏ chạy qua, tê dại khiến Khúc Mặc Thương không khỏi nắm lấy vạt áo của Lâm Thanh Hàm.
Nhận thấy được ngây ngô cùng khẩn trương của cô, Lâm Thanh Hàm mềm thành vũng nước, ôn nhu hôn cô không nhanh không chậm tiến hành. Mãi cho đến khi Khúc Mặc Thương không nhịn được mở miệng th* d*c, nàng mới thâm nhập vào.
Nếu vừa rồi chỉ là tê dại, thì khi chạm vào chiếc lưỡi mềm mại khi thăm tiến của Lâm Thanh Hàm, trong đầu cô liền ong một tiếng, đến cuối cùng không biết nàng đang hôn ở nơi nào, bị hôn đến cả người nhũn ra, hừ nhẹ treo trên người Lâm Thanh Hàm.
Mặc dù Lâm Thanh Hàm có chút không nhịn được, nhưng vẫn xét đến cảm thụ của Khúc Mặc Thương, nàng buông cô ra, ôm Khúc Mặc Thương đang thở hổn hển, cho cô thuận khí.
Nàng nhìn xuống người mềm như bông trong vòng tay mình, lúc này mặt của Khúc Mặc Thương ửng hồng, trong mắt có sương mù, lúc này mới có chút mông lung nhìn chính mình. Đôi mắt trong veo như tiểu cô nương mới yêu lần đầu, nhưng khuôn mặt lại trổ mã thành thục động lòng người, khóe mắt đuôi mày toát ra xuân ý vũ mị, chính là mị hoặc nguyên bản của cô, loại ánh mắt này rất vũ mị, thật sự quá mê người.
Nàng cúi đầu hôn lên trán cô: "Xác định qua rất ngọt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!