Chương 138: Phiên ngoại - Kiếp trước (14)

Nhìn cốc trà trong bức ảnh, còn có ngón tay thon dài xinh đẹp bên cạnh, Khúc Mặc Thương không giấu được ngọt ngào giữa hai hàng lông mày.

Mặc dù Lâm Thanh Hàm và cô không có chính thức ở bên nhau, nhưng quan hệ giữa hai người không khác gì một cặp tình nhân, ngoại trừ không có hành vi quá thân mật, những lời thăm hỏi cùng săn sóc mỗi ngày cũng không thiếu.

Trong ngôi nhà Lâm Thanh Hàm sống một mình đều có đồ dùng như dép lê, cốc trà của Khúc Mặc Thương đều hầu là đồ đôi, đương nhiên là Khúc Mặc Thương trộm chọn, Lâm Thanh Hàm cũng không để ý, đều đặt đồ đôi ở cùng với nhau.

Khúc Mặc Thương có chút ngứa ngáy, đã gửi tin nhắn qua: "Vị trà thế nào?"

Lâm Thanh Hàm liếc nhìn trà cùng tiểu thư ký đang sắp xếp tài liệu ở một bên, khóe môi hơi cong lên: "Rất ngon."

Khúc Mặc Thương mím môi dưới, có chút u oán. Nhưng chẳng mấy chốc vị chua đã tan thành đường.

"Trà rất ngon, nếu đúng người pha trà thì còn ngon hơn."

Khúc Mặc Thương bị nàng trêu chọc đến đỏ mặt, lại cảm thấy xấu hổ vì nàng đã đoán trúng tiểu tâm tư của mình nhanh như vậy, đương nhiên trong lòng nành cũng có loại hạnh phúc khó tả, sao nàng lại biết được.

Lâm Thanh Hàm thấy bạn gái nhỏ của mình không trả lời, nhưng nghĩ đến rất có khả năng cô sẽ có phản ứng, tâm tình nàng rất vui vẻ. Mãi đến khi phục hồi tinh thần mới hậu tri hậu giác mình đã dùng bạn gái định nghĩa Khúc Mặc Thương, mặt có chút nóng, nhưng cảm thấy cảm giác cũng không tệ.

Hôm nay nàng tương đối bận, sau cuộc họp buổi sáng, nàng đọc văn kiện liên quan, sau đó cùng phó giám đốc kiểm tra dây chuyền sản xuất của công ty để nắm rõ tình hình sản xuất trong phân xưởng. Vì Tôn Nhã đi vắng, thư ký mới vẫn không biết thói quen của Lâm Thanh Hàm, cũng không biết mình cần gọi cơm cho Lâm Thanh Hàm, khi Lâm Thanh Hàm nhớ tới cũng đã qua giờ cơm.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, buổi trưa không ăn cơm Khúc Mặc Thương lại không biết, biết được hẳn là sẽ cằn nhằn.

Bất quá nàng vừa quay trở lại văn phòng, nhận được một cuộc gọi, là cơm hộp, nàng kêu tiểu thư ký lấy đồ, nàng còn nghĩ là Tôn Nhã đặt. Nàng vừa mở đồ ăn ra, nhìn bữa trưa phong phú bên trong, nàng lại có chút hoài nghi, khổ qua xào, cà chua hầm thịt bò, còn có một phần nhỏ cá phi lê.

Hai món sau đều là món nàng thích ăn, nhưng nàng không thích khổ qua cho lắm, Tôn Nhã căn bản không gọi món đó, chỉ có ... Nghĩ đến khổ ưua vô tình được nhắc đến trong đoạn chat ngày hôm đó, Khúc Mặc Thương nghiêm túc nói mùa này ăn khổ qua là tốt nhất, kêu nàng ăn thử.

Vậy cái này không phải Tôn Nhã đặt, là Khúc Mặc Thương sao? Lâm Thanh Hàm ăn cơm, sau đó gắp mấy miếng cà chua và cá, cuối cùng mới gắp khổ qua, ăn vào có chút đắng, nhưng sau khi nhai thì rất ngon, vị mặn mang theo chút chút vị đắng nhàn nhạt thực sự rất ngon miệng.

Lâm Thanh Hàm không thích lãng phí thức ăn, huống chi là Khúc Mặc Thương đặc biệt chuẩn bị cho nàng, hơn nữa hẳn là ý tứ của Khúc Mặc Thương, lượng ăn của nàng không nhiều lắm, cũng giống như lượng cơm hộp, Lâm Thanh Hàm vừa vặn ăn hết.

Tiểu thư ký nhận được cuộc gọi của Tôn Nhã mới phát hiện mình đã quên gọi đồ ăn, nghĩ mình thất trách làm Lâm Thanh Hàm gọi cơm hộp, nơm nớp lo sợ đi vào xin lỗi.

Lâm Thanh Hàm sẽ không trách cô vì chuyện vặt vãnh này, hơn nữa kết quả cũng không tệ lắm, ăn xong nàng nghỉ ngơi một tiếng, sau một buổi sáng bận rộn, nàng quyết định cho mình nghỉ ngơi một chút.

Trở lại phòng nghỉ, nàng mở WeChat gửi một tin nhắn cho người săn sóc đáng yêu: "Buổi trưa quên để thư ký mới gọi cơm."

Bên kia nhanh chóng trả lời: "Em còn chưa ăn cơm sao? Không nhận được cơm hộp sao?"

Lâm Thanh Hàm câu môi cười trộm: "Cơm hộp gì?"

Lúc này Khúc Mặc Thương cũng không thèm hỏi tại sao không nhận được cơm hộp: "Vậy em chưa ăn cơm sao, đã muộn rồi, em mau nhờ thư ký mua cho em đi."

Nhưng lần này đáp lại Khúc Mặc Thương không phải tin nhắn thoại, mà là một bức ảnh, một hộp cơm đã được ăn sạch.

"Không biết ai xấu xa như vậy, để em ăn rất nhiều khổ qua."

Khúc Mặc Thương nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười: "Sao em cứ thích trêu chọc chị vậy. Khổ qua rất tốt, thanh nhiệt giải nóng, kiện tỳ khai vị, ăn một chút rất tốt cho sức khỏe của em. Còn có, để bồi thường vì cho em ăn khổ qua, món cá chị có cho bọn họ bỏ thêm chút cay."

Trong lòng Lâm Thanh Hàm bị cào ngứa, cảm giác không nói nên lời, tóm lại là không tệ lắm. Theo lý thuyết nếu đối tượng quá nhỏ kia cảm giác như đang nuôi một đứa trẻ, chính mình không nên lo lắng cho cô như lão mụ tử sao? Sao Khúc Mặc Thương lại như lão mụ tử của nàng vậy.

"Ăn khổ qua không phải nên cho kẹo sao? Ăn cay không tính."

Khúc Mặc Thương cùng nàng nói chuyện phiếm rất vui vẻ, những chuyện phiền lòng nàng gặp trong công ty cũng tan biến, cô khẽ cười gửi tin nhắn thoại: "Em muốn kẹo gì?"

Lâm Thanh Hàm chỉ muốn trêu chọc cô: "Muốn ngọt, chị cũng rất ngọt."

Nghe xong, Khúc Mặc Thương nhìn điện thoại vài giây rồi che mặt vùi xuống bàn, không phải ngại cô nhỏ sao? Đột nhiên làm càn trêu chọc cô như vậy là muốn làm gì?

Bên kia thật lâu không trả lời cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Lâm Thanh Hàm, nàng cân nhắc một hồi, sau đó nói: "Tối nay có rảnh không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!