Nghe Lâm Thanh Hàm nói xong, Khúc Mặc Thương hơi mở to mắt, hóa ra là mình đoán đúng, Lâm Thanh Hàm đã nhìn thấy tin nhắn.
Cô có chút không rõ thái độ của Lâm Thanh Hàm khi nói lời này, trong lòng thấp thỏm: "Em đều biết rồi sao?"
Hỏi xong cô cảm thấy có chút hối hận, Khúc Mặc Thương mím môi nghiêm túc nói: "Nhưng tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy em, nếu em còn không thích tôi thì coi như tôi chưa nói gì đi. Tôi xin lỗi chuyện đêm qua, nhưng về sau tôi sẽ không xằng bậy như vậy nữa. Em ... em đừng vì như vậy mà xa lánh tôi, được không?"
Cô nói có chút nặng nề, tinh thần ban đầu cũng héo rũ.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, trong lòng có chút mềm: "Nhưng nếu đã biết thì sao có thể thờ ơ giả vờ như không biết đây?"
Ngón tay Khúc Mặc Thương nắm lấy vạt áo, không biết biện giải như thế nào, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Hàm, lấy hết dũng khí hỏi nàng: "Vậy, em có thể thích tôi không? Chỉ một chút thôi, nếu em không chán ghét tôi, vậy có thể để tôi theo đuổi em không?"
Lâm Thanh Hàm tiến lên vài bước, đến gần Khúc Mặc Thương, trong mắt cô không có quạnh quẽ nhất quán mà là mang theo chút ánh sáng nhu hòa: "Đương nhiên là tôi không chán ghét chị, nếu không tối qua chị ăn đậu hũ của tôi, tôi cũng sẽ không tự mình nấu ăn cho chị."
Vẻ mặt Khúc Mặc Thương chuyển từ trầm mặc sang kinh ngạc, cuối cùng đều không áp được kinh hỉ, biểu cảm trên mặt vô cùng xuất sắc, khóe môi nhếch lên rồi lại không thể tin mà áp xuống, thoạt nhìn có chút buồn cười, mà lúc cô nói năng lộn xộn mắt đều ươn ướt.
"Em, ý của em là, em có thể, có thể chấp nhận tôi phải không, Thanh Hàm?" Giờ phút này, cô vui vẻ giống như nhặt được bảo bối, vừa kích động vừa có chút thấp thỏm.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm trực tiếp cảm nhận được hỉ nộ ai nhạc của một người, có thể bị nàng khống chế rõ ràng như vậy, quá mức nhiệt tình cùng đơn thuần khiến nàng có chút không dám bỏ vào trong túi.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, lần đầu tiên nói chuyện với cô về vấn đề tình cảm, nàng cảm thấy người trước mặt mình rất đáng giá, giống như là định mệnh.
"Tôi không chán ghét chị, thậm chí tôi thừa nhận mình biết rõ chị mất trí nhớ tâm trí chỉ có hơn mười tuổi, tôi còn động tâm tư với chị, không thể nói hiện tại đã đạt đến mức độ yêu thích, nhưng khi chị thân cận tôi cũng không phản cảm, thậm chí còn rất thích." Nàng nhìn Khúc Mặc Thương nói từng chữ.
Nhìn vào đôi mắt càng lúc càng sáng của Khúc Mặc Thương, nàng thay đổi lời nói: "Nhưng Mặc Thương, tôi vẫn lo lắng chị chỉ đang nhất thời xúc động, nếu chị lớn hơn một chút, cho dù là xúc động của tuổi trẻ cũng không liên quan. Nhưng hơn mười tuổi còn chưa thành niên, nếu tôi tùy tiện chấp nhận, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi, có phải mình đã làm chị lầm đường lạc lối."
Khúc Mặc Thương bỗng nhiên lắc đầu: "Không phải, tôi khác, mặc dù trí nhớ của tôi chỉ có hơn mười năm, nhưng những gì tôi thực sự gặp phải cùng cảm thấy khác với tuổi mười lăm. Tôi đã lý trí suy xét qua, tôi không phải xúc động, em không có cố ý dụ dỗ tôi, chính là tôi không nhịn được. Khúc Mặc Thương cũng từng trải qua mười lăm tuổi, nhưng lúc ấy cô ấy không có tâm tư với người khác, đúng không?"
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, cúi đầu nở nụ cười, Khúc Mặc Thương bị nụ cười ôn nhu của nàng làm cho ngây người, sắc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Nhưng... có lẽ mười lăm tuổi cô ấy chưa từng gặp qua người ưu tú như em."
Lâm Thanh Hàm bật cười, vươn tay sờ sờ đầu cô: "Chị có thể cho tôi thời gian được không?"
Nụ cười trong mắt Khúc Mặc Thương gần như tràn ra: "Được, tôi sẽ không tỏ vẻ thêm gì, chỉ cần em cho tôi thời gian, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Lâm Thanh Hàm không nói gì, chỉ xoay người đi vào phòng bếp: "Được, chậm trễ thật lâu, chị mới ăn một bát cháo, có đói bụng không?"
Tâm tình Khúc Mặc Thương hoàn toàn thả lỏng, gật đầu rồi đi tới giúp Lâm Thanh Hàm xử lý nguyên liệu, tuy không thể nấu ăn nhưng làm trợ thủ rất tốt.
Các món ăn không quá phức tạp, chẳng hạn như thịt xé sợi, cà chua xào trứng, canh, bởi vì Khúc Mặc Thương đặc biệt yêu thích.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm làm món canh này, nàng đã nghe nói về món này nhưng chưa từng thử, nguyên liệu là Khúc Mặc Thương chọn. Chân giò cùng trứng muối được nấu với gừng tỏi, hương vị đặc biệt thơm, nước canh cũng có màu trắng sữa.
Món thịt xé mềm ăn cùng với canh, Khúc Mặc Thương ngửi liền cảm thấy mỹ mãn, cô cầm một cái bát đưa cho Lâm Thanh Hàm: "Em nếm thử xem, rất ngon, chắc chắn em sẽ thích."
Lâm Thanh Hàm ngước mắt nhìn dáng vẻ tha thiết của cô, không nhịn được mà bật cười, sau đó hài hước nói: "Suýt chút nữa tôi còn tưởng đây là canh chị làm cho tôi."
Khúc Mặc Thương có chút xấu hổ lại có chút bất an, cô giống như đắc ý vênh váo, lại thể hiện ra một mặt trẻ con như vậy. Cho nên cô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, để chính mình thật ổn trọng, "Tôi sẽ học nấu ăn, đến lúc đó tôi sẽ nấu cho em ăn."
Lâm Thanh Hàm tự nhiên thấy cô cố tình thay đổi, dừng một chút, không lập tức nói gì chỉ múc canh ăn, hương vị ngọt ngào tươi mát nhanh chóng lan tỏa trong miệng, chân giò cùng trứng muối hòa quyện phụ trợ cho canh ngon tới cực hạn, mang theo vị ngọt thơm ngon đúng là một món canh tuyệt vời.
"Rất ngon." Lâm Thanh Hàm đưa ra kết luận, tựa hồ rất hài lòng.
Khúc Mặc Thương ăn đến híp híp mắt: "Em làm ngon hơn thứ mà tôi từng ăn, cà chua xào trứng cũng rất ngon."
Cô có vẻ rất thích những món ăn nhà nấu này, trước kia hai người hẹn nhau ăn cơm Khúc Mặc Thương không ăn nhiều lắm, nhưng lần này lại ăn hết nửa bát cơm và một bát canh.
Sau khi ăn xong, Khúc Mặc Thương trực tiếp đi rửa bát, Lâm Thanh Hàm muốn ngăn cô lại, nhưng cô quay đầu cười nói: "Em nấu cơm tôi rửa bát, khá tốt."
Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau ăn tối vừa rồi, thậm chí còn có bộ dáng cô nằm trên sô pha đêm qua, đã lâu nơi này không có dấu vết của người thứ hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!