Chương 136: Phiên ngoại - Kiếp trước (12)

Khúc Mặc Thương không biết mình đã uống bao nhiêu, đây là lần đầu tiên cô uống rượu, kỳ quái chính là đầu óc cô luôn tỉnh táo, có lẽ là do cô có tửu lượng khá tốt.

Lần đầu tiên Khúc Mặc Thương thực sự vui mừng vì Khúc Mặc Thương kia vẫn còn lương tâm để lại cho mình rất nhiều thứ, tuy hơi muộn nhưng cũng cứu cấp.

Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm muốn chia sẻ với cô một ít, nhưng lại bị cô cự tuyệt, cuối cùng Từ Mậu Thăng lớn đầu lưỡi bảo đảm với Lâm Thanh Hàm, hắn trở về nhất định sẽ tận lực thư thả mấy ngày, sau đó bị cấp dưới mang trở lại khách sạn.

Khúc Mặc Thương uống rất nhiều, căn bản cô chưa bao giờ đụng đến rượu, nếu không phải Khúc Mặc Thương kia xã giao luyện ra tửu lượng, cô đã sớm say chết rồi.

Tiễn Từ Mậu Thăng đi, Khúc Mặc Thương mới tê liệt ngồi xuống bàn ăn, ghét vào kia xoa xoa đầu.

Lâm Thanh Hàm xin một ly nước mật ong, vội vàng đút cho cô: "Này, mau uống chút nước mật ong đi."

Khúc Mặc Thương ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mông lung nhìn nàng: "Nước mật ong, uống ... uống một chút."

Lâm Thanh Hàm đã kêu hai người kia về, nàng cũng say không lái xe được nên gọi tài xế.

Sau khi cho cô uống nước mật ong xong, Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương đang có chút say, nghĩ nếu cô về muộn chỉ sợ vợ chồng Khúc Thịnh sẽ không tiện chăm sóc cô, cho nên thấp giọng nói: "Chị say rồi, hiện tại đã muộn nên đêm nay đến nhà tôi đi, nói với ba mẹ chị một tiếng được không?"

Đại não của Khúc Mặc Thương xoay chuyển có chút chậm, cô suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu, sau đó bật cười: "Đến nhà em, được a."

Lâm Thanh Hàm sờ sờ mặt cô, gương mặt vừa đỏ vừa nóng, "Chị có cảm thấy buồn nôn không, còn có thể đi không? Để chị uống rượu thay tôi, đều say đến choáng váng."

Khúc Mặc Thương chỉ cười, tay của Lâm Thanh Hàm có chút mát lạnh, dán vào rất thoải mái, cho nên cô rất không khách khí cầm tay Lâm Thanh Hàm dán lên mặt mình.

Ngón tay Lâm Thanh Hàm có chút cứng ngắc, nhưng người say trước mặt đang nắm lấy tay nàng như mèo con ôm cá, nàng có chút ẩn nhẫn cúi đầu: "Chúng ta trở về được không?"

Khúc Mặc Thương nghe lời đứng dậy, loạng choạng cùng nàng xuống lầu. Ngồi trong xe, Khúc Mặc Thương phi thường yên tĩnh, cũng không mượn rượu làm càn, chỉ ngồi ở kia nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Hàm giống như đang ngắm cảnh, nhìn đến không chớp mắt không nói, còn thường thường khẽ mỉm cười.

Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm luôn yên tĩnh nhìn ở phía trước, bị cô nhìn lâu như vậy, quay đầu nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, không khỏi ôn thanh nói: "Nhìn cái gì vậy, cười đến giống như tên ngốc."

Khúc Mặc Thương nghe vậy càng cười đến vui vẻ: "Nhìn em a, rất đẹp, nhìn liền không nhịn được muốn cười."

"Ngốc." Lâm Thanh Hàm có chút thở dài nói.

Khúc Mặc Thương có chút ủy khuất: "Sao em lại nói tôi ngốc."

Lâm Thanh Hàm bật cười: "Được, không ngốc, chỉ ngốc một chút mà thôi."

Khúc Mặc Thương cau mày, tựa hồ có chút sinh khí, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô uống quá nhiều, nước mật ong cũng chỉ giảm bớt khô miệng, nhưng cơn say dần trở nên dày đặc. Cô hôn hôn trầm trầm được Lâm Thanh Hàm dìu lên lầu, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có chút ý thức nhưng lại không khống chế được chính mình mà bắt đầu làm ầm ĩ.

Vừa vào cửa cô đã cởi áo khoác, Lâm Thanh Hàm sợ cô cởi hết, may mà cởϊ áσ khoác liền nằm trên ghế sô pha.

Lâm Thanh Hàm vội vàng rót nước cho cô uống, nếu uống quá nhiều rượu sẽ bị khô miệng. Nàng đút nước, nhưng Khúc Mặc Thương lại loạng choạng đứng dậy, mò mẫm dựa vào bức tường phòng khách, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lâm Thanh Hàm sợ cô ngã nên nhanh chóng đi tới đỡ cô: "Đang tìm cái gì?"

Hai mắt Khúc Mặc Thương mê man, mày nhăn lại, đưa tay sờ bụng trái, mơ hồ lầm bầm: "Dạ dày có đau không a? Thuốc đâu? Mình đặt thuốc ở đâu nhỉ?"

Nói xong, cô quay đầu lại, sờ tường tìm kiếm khắp nơi, vô tình đụng phải tủ âm tường lắp ghép trong phòng khách khiến khuỷu tay bị đau, cô ngẩng đầu nhìn quanh căn nhà có chút xa lạ. "Này... Đây là đâu a, nhà của tôi sao lại thành thế này?"

Lâm Thanh Hàm không nói chuyện, chỉ nắm tay cô xoa nhẹ nơi bị cô đụng phải.

Không nghe thấy câu trả lời của nàng, nhưng Khúc Mặc Thương mơ hồ cảm nhận được ôn nhu của nàng, lông mi run rẩy nhìn Lâm Thanh Hàm, lại hỏi nàng: "Dạ dày em còn đau không?" Hỏi xong cô lại nhíu chặt mày, "Dạ này không tốt không thể uống rượu, về sau em uổn rượu có thể dẫn chị theo, chị sẽ uống thay em, nếu không đau lên sẽ rất khó chịu."

Trong giọng nói của cô có chút oán trách, nhưng đau lòng trong mắt cô không che giấu được men say. Lâm Thanh Hàm chưa bao giờ biết, bị đánh vào nơi mềm yếu nhất của đáy lòng là tư vị như thế nào, nhưng buổi tối hôm nay nàng đã thực sự cảm nhận được, có chút chua xót, lại có chút rung động không thể giải thích được.

Nàng không trả lời, Khúc Mặc Thương liền nóng nảy, vươn tay muốn chạm vào chỗ trước đó nàng ấn, Lâm Thanh Hàm nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: "Tôi không sao."

Con ngươi của nàng là màu đen thuần khiết hiếm thấy, thường thì con ngươi của đại đa số người luôn có chút nâu, nhưng đôi mắt của Lâm Thanh Hàm lại giống như bầu trời đêm, màu đen rất thuần túy. Khúc Mặc Thương nhìn thấy ánh sáng bên trong, cô được phản chiếu trong ánh sáng ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!