Chương 12: (Vô Đề)

Sau tiết học, chủ nhiệm thúc giục lớp tập thể dục buổi sáng, nhà trường sẽ để người đi kiểm tra nhân số. Khúc Mặc Thương mang theo Lâm Thanh Hàm đi tới, sắc mặt cũng không thể nào hòa hoãn, ngẩng đầu nói với chủ nhiệm: "Lão sư, em đưa cậu ấy đi phòng y tế."

Lâm Thanh Hàm bị cô nắm tay, Vương Vĩ Hành liếc mắt liền nhìn thấy vết thương của nàng, lập tức dời tầm mắt ho nhẹ.

Khúc Mặc Thương nói gì đó liền đưa Lâm Thanh Hàm đi, Vương Vĩ Hành nhìn hai cô gái rời đi, chột dạ trên mặt biến thành tức giận.

Lâm Thanh Hàm vẫn luôn không dám nói chuyện trong lớp, lúc đi ra cửa thấp giọng nói: "Tôi không đau, không cần đến phòng y tế." Đến đó lại tốn tiền, trên người nàng lại không có một xu, qua mấy ngày là tốt rồi, không cần đi.

Khi ngón tay của Khúc Mặc Thương chạm lên, Lâm Thanh Hàm liền hít một hơi, bởi vì đau đớn mà đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Khúc Mặc Thương.

"Không phải không đau sao?" Khúc Mặc Thương lãnh đạm ném xuống một câu rồi trực tiếp đưa nàng đến phòng y tế, kỳ thực tám giờ rưỡi bên này mới làm, nhưng bác sĩ của trường ở trong phòng y tế, cho nên vẫn có người.

Cũng may bác sĩ không có ngủ, đang rửa mặt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa liền hiểu tình huống, đi tìm một túi nước đá để Lâm Thanh Hàm chườm.

Sau khi giảm bớt cơn đau cùng máu bầm khuếch tán dưới da, lại dùng thuốc iodophor để sát trùng miệng vết thương.

"Không có gì trở ngại, nhưng máu bầm dưới da hơi nghiêm trọng, sẽ đau. Mấy ngày tới đừng để vết thương bị nhiễm trùng, sát trùng thường xuyên. Nếu vết bầm tan chậm thì có thể chườm bằng nước ấm."

Cất iodophor và bông tăm được bác sĩ đưa, sau đó Khúc Mặc Thương mới đưa nàng trở lại. Lâm Thanh Hàm nhìn cô, dọc theo đường đi đều thấp thỏm.

Mặc dù Khúc Mặc Thương đang nhìn phía trước, nhưng dư quang vẫn nhìn Lâm Thanh Hàm, nhìn tiểu bộ dáng của nàng, có chút bất đắc dĩ. Loại tính tình này, rốt cuộc đã trải qua những gì mới trở thành Lâm tổng lạnh nhạt khôn khéo như vậy.

"Được, không có việc gì, lấy cái này về đi. Miệng vết thương của cậu không nhỏ, nhớ sát trùng."

Lâm Thanh Hàm nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Tôi ... hiện tại tôi không có tiền, khi nào có tiền, tôi nhất định sẽ trả cho cậu."

Khúc Mặc Thương nhìn bộ dáng co quắp lại nghiêm túc của nàng, nói: "Được, tôi không vội, có tiền thì trả."

Lâm Thanh Hàm co quắp rốt cuộc lộ ra chút ý cười, gật gật đầu, nàng sợ nhất là Khúc Mặc Thương nói không cần phải trả lại.

Khi tiết học bắt đầu, chủ nhiệm Vương Vĩ Hành quét mắt qua lớp một chút, nghiêm nghị nói: "Theo an bài của nhà trường, cuối tuần sau sẽ là kỳ thi hàng tháng, đừng quên ôn tập."

Trong lớp lập tức "A" một tiếng thảm thiết, Vương Vĩ Hành vỗ sách: "A cái gì mà a, tôi đã sớm thông báo rồi, không phải đã quên hết rồi chứ?"

Khúc Mặc Thương nghe thấy cũng sửng sốt, cô hoàn toàn không biết chuyện này, kỳ thi hàng tháng sao? Lịch sử chính trị cùng hóa học nàng chưa có thời gian xem lại, căn bản là không nhớ rõ.

Nhưng chỉ suy xét trong nháy mắt, Khúc Mặc Thương đã sớm bình tĩnh lại, theo cái nhìn của cô thì kỳ thi hàng tháng không tốt cũng không thành vấn đề.

Mặc dù đã được thông báo từ lâu, nhưng tin tức vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ, lớp ít đùa giỡn hơn rất nhiều. Trong lớp có nhiều học sinh giỏi, đã chiếm hết năm hạng toàn trường, còn năm hạng là những lớp còn lại.

Lại tới giờ ăn trưa, Xa Giai Di lôi kéo Trần Dao đi xếp hàng, Khúc Mặc Thương mang theo đồ ăn đi tới trước mặt Lâm Thanh Hàm: "Cùng đi đi, sắp thi rồi, buổi trưa tôi với cậu nói chuyện ôn tập một chút."

Lâm Thanh Hàm cầm hộp cơm của mình, do dự một lát liền đi theo, Khúc Mặc Thương đã biết gia cảnh của nàng thế nào, nàng tin cô sẽ không giễu cợt mình, chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi.

Nàng chậm rãi đi theo Khúc Mặc Thương hâm nóng đồ ăn, Khúc Mặc Thương chỉ ở một bên chờ, không để ý nàng ăn gì, cũng làm nàng thả lỏng rất nhiều.

Sau khi chọn chỗ ngồi, Khúc Mặc Thương mở đồ ăn ra, sau khi lò vi sóng làm nóng, đồ ăn lạnh trở nên nóng bỏng, vì thế mùi hương cũng tỏa ra. Đồ ăn đầy hộp cơm, hai mặn hai chay thập phần mê người.

Lâm Thanh Hàm vuốt vuốt ngón tay, cổ họng vô thức nuốt xuống, sau đó cẩn thận mở hộp cơm màu trắng, bên trong có một lớp dưa chua màu nâu sẫm, không đẹp mắt nhưng lại có một mùi hương mằn mặn, mặt khác trong túi còn có một hộp thủy tinh nhỏ, vặn ra bên trong là hai khối chao.

Khúc Mặc Thương liếc mắt nhìn một cái, sau đó cau mày nhìn hộp cơm tràn đầy đồ ăn của mình, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Cậu có thể ăn không?"

Lâm Thanh Hàm sửng sốt: "Hả?"

Khúc Mặc Thương giải thích: "Lượng cơm của cậu bao nhiêu?"

Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ bừng, nhìn cơm trắng đã chiếm hơn nửa hộp, nhỏ giọng nói: "Cũng không nhiều, chính là ..."

Hai mắt Khúc Mặc Thương sáng lên, nhìn đồ ăn của mình: "Dì Hoàng luôn sợ tôi ăn không đủ, mỗi lần đều chuẩn bị rất nhiều, tôi thật sự ăn không hết. Nhưng mà không ăn hết thì lại quá lãng phí."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!