Editor: Đinh Hương
Beta: Queenie_Sk
Hai người tiến vào đại sảnh.
Khi đến trước quầy tiếp tân, có hai cô gái đi lướt qua người bọn họ, vừa đi vừa nói: "Cô ấy nói ngủ ở đây hai tiếng đồng hồ, tốt rồi, bây giờ người không thấy đâu, điện thoại lại gọi không được, toàn bộ tổ phim đều bị đóng ở đây. David cũng đã tới rồi, đang chờ trang điểm cho cô ấy, cô nói xem làm sao cô ấy có thể tùy hứng như vậy cơ chứ?!!"
Trên người túi lớn túi nhỏ, nhìn trông giống như trợ lý cho mấy ngôi sao, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh đại sảnh, rất tập trung, rõ ràng là đang tìm người.
Lục Yên thu hồi ánh mắt, cùng Tiểu Chu đi tới trước quầy tiếp tân.
"Xin chào." Lục Yên mở WeChat ra, tìm thông tin chứng nhận của nhà tổ chức, đưa qua, "Tôi là người tham gia cuộc thi Quan Hoa Bôi, muốn làm thủ tục đăng ký."
"Vâng." Tiếp tân nhanh chóng xác nhận thông tin của Lục Yên trong máy tính.
Ngay lúc đó, có mấy người đàn ông khoảng hai mươi ba mươi tuổi từ một bên đi tới, ai cũng ăn mặc sáng sủa, nụ cười khách sáo và lịch sự, dáng vẻ rất giống doanh nhân.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn, hình như là người trẻ nhất, vốn cũng đang đi tới, vô tình thấy Lục Yên thì dừng lại.
Cẩn thận nhìn một lúc, trong mắt người đó lóe lên tia nghi hoặc, thấp giọng nói với người bên cạnh mấy câu rồi đi tới phía Lục Yên.
Tính cảnh giác của Tiểu Chu rất cao, anh ta lập tức nhìn người đó.
Tuy nhiên người đàn ông đó cũng rất chừng mực, cách Lục Yên tầm một mét thì chủ động dừng lại, nhìn Lục Yên khẽ ho khan: "Xin hỏi, cô là Lục Yên phải không?"
Lục Yên xoay mặt lại.
Có chút quen mắt.
Qua mấy giây, sắc mặt cô cứng đờ, người này không phải là cậu bạn lớp 12 trường bên theo đuổi cô năm ấy sao.
Hình như là họ Phùng, là thành viên đội bóng rổ trường bên. Sau khi sự việc xảy ra, cô rất có ấn tượng với anh ta; hơn nữa, nếu cô nhớ không lầm, sau này Đường Khiết hình như còn nói với cô, bây giờ người này đã có vợ con rồi, đối xử với vợ con cũng khá tốt, ít nhất là bên ngoài là như vậy, bình thường hơn nhiều so với năm đó.
Thế nhưng trên thực tế tâm lý có vấn đề hay không thì chắc chỉ có anh ta biết mà thôi.
Cô hơi nhíu mày, thật trùng hợp lại gặp được người này ở đây.
Người đàn ông đó thấy Lục Yên im lặng không nói gì, anh ta cười khổ: "Từ biểu hiện của cậu, tôi biết là cậu nhận ra tôi. Không sai, tôi là người năm đó theo dõi cậu, tôi là Phùng Lâm. Thật không ngờ có thể gặp cậu ở đây. Có mấy câu tôi nhịn nhiều năm rồi, luôn muốn nói với cậu, nếu đã gặp rồi, phiền cậu nhất định phải nghe tôi nói một chút: Bạn học Lục à, chuyện năm đó có chút hiểu lầm, tôi thực sự không phải là biến thái đâu."
Lục Yên đề phòng nhìn anh ta, nếu không phải có Tiểu Chu đứng bên cạnh, chắc cô đã rời khỏi đây rồi.
Tuy nhiên thái độ và giọng điệu của anh ta ít nhiều cũng gợi lên sự hiếu kỳ trong cô.
Điều kiện tiên quyết là an toàn cá nhân đã được bảo đảm, cô cũng không muốn quá thất lễ, khóe miệng giật giật chờ anh ta nói tiếp.
Hình như Phùng Lâm sợ Lục Yên không chịu lắng nghe mà đi mất, nên nói với tốc độ rất nhanh.
"Tôi là người rất rõ ràng, gặp được người con gái mình thích thì theo đuổi thôi. Lúc tranh tài bóng rổ tôi có gặp cậu. Khi đó tôi không biết Giang Thành Ngật trường các cậu cũng theo đuổi cậu nữa nên mua quà muốn tặng cho cậu. Vì không học cùng trường với cậu, tôi cũng không dám tùy tiện bày tỏ, nên quả thật là có theo dõi cậu một lần. Thế nhưng đơn giản là tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi, tuyệt đối không có ý xấu nào khác.
Sau đó không biết vì sao lại bị Giang Thành Ngật biết được, nhất định cho tôi là kẻ biến thái. Haizz, bạn học Lục à, thực sự lúc đó tôi mồm năm miệng mười cũng không cãi lại được. Về sau cứ khi nào nhắc đến chuyện này, ngay từ câu đầu tiên mọi người đã chặn họng tôi: Cậu nói cậu không theo dõi cô bé đó á?"
"Theo dõi, đúng là theo dõi, nhưng chỉ có một lần duy nhất mà thôi. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, trong lòng tôi rất hoảng loạn, muốn giải thích với cậu nhưng không thể tìm được cơ hội. Lên đại học, chuyện này cũng từ từ nhạt dần. Bạn học Lục à, nếu hôm nay gặp lại được, tôi nhất định phải nói thẳng với cậu một lần: Năm đó tôi chỉ là một người bình thường thầm mến cậu thôi, tuy cách làm có không thỏa đáng nhưng thực sự chỉ theo dõi có một lần mà thôi."
Giọng điệu của anh ta vô cùng tha thiết.
Lục Yên không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng nghe xong lời bộc bạch này, lại nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, quả thực cô hơi dao động.
"Thực sự thì tôi cũng không mong cậu sẽ tin tưởng." Phùng Lâm lắc đầu cười khổ, "Bây giờ gia đình tôi khá hạnh phúc, quá khứ đã qua nhiều năm vậy rồi, tôi không đề cập đến thì chuyện này cũng không ai biết. Tuy nhiên thật lòng mà nói, nếu trong lòng tôi có quỷ, lúc vừa mới biết cậu, tôi sẽ không chủ động nói chuyện với cậu đâu. Haizz, bất kể bạn học Lục có tin hay không, những lời này đã muộn tám năm rồi, có thể nói ra hết tất cả, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!