Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
Nghe xong tin tức, Giang Thành Ngật nhận lấy áo khoác Lục Yên đưa tới, rồi bước về phía huyền quan:
"Mấy ngày nay anh đi bắt tội phạm, sẽ rất bận, buổi sáng lúc anh không có ở nhà, anh sẽ bảo dì Lưu qua đây với em, tài xế đã được huấn luyện, biết ứng biến, có bọn họ ở đây anh cũng yên tâm một chút."
Đang nói chuyện thì di động Lục Yên vang lên, cô mở ra nhìn, là bệnh án liên quan tới cuộc tranh tài được chủ nhiệm chuyển gửi qua WeChat, còn không kịp nhìn đã vỗ ngực bảo đảm với Giang Thành Ngật:
"Anh yên tâm đi làm đi, em ở nhà làm bài, cuộc tranh tài này rất quan trọng, năm ngoái sư huynh của em đã tiến vào top 10 người toàn quốc, năm nay tới lượt em, em phải chuẩn bị thật tốt, không thể làm mất mặt sư huynh được."
Giang Thành Ngật quay đầu nhìn cô.
Cũng giống như trước đây, cô có yêu cầu rất cao đối với bản thân, cũng hiểu nên sắp xếp cuộc sống của mình thế nào, bình thường có thể thản nhiên làm mọi việc một cách tốt nhất.
Lại nghĩ đến khoảng thời gian cô bị mấy chuyện lạ quấn lấy khiến tinh thần không ổn định, tố chất tâm lý cũng tạm coi là kiên cường, anh không khỏi cười cười, véo véo gò má cô, liên tục nhấn mạnh:
"Em là đối tượng hung thủ phát hình dán con bướm đấy, ở nhà mà có khách tới nhất định phải để ý một chút, trừ phi anh gọi điện thoại cho em trước, nếu không không được mở cửa."
Biết rồi mà.
Ừ. Anh chuẩn bị vào thang máy, nhớ tới gì đó, lại nghiêm trang hỏi:
"Hôm nay tính là ngày thứ hai đúng không?"
Ngày thứ hai gì?
Cô buồn bực hỏi lại.
Anh cười mà như không cười:
"Còn mấy ngày thì kết thúc?"
Lúc này cô mới phản ứng lại được, chậm rãi ôm cổ anh hôn một cái, cố ý trêu chọc anh: Hơn một tuần cơ.
Sao lâu vậy?
Anh biến sắc.
Cô bật cười: Ngốc.
Anh tức giận, bật cười:
"Được rồi Lục Yên, buổi tối về sẽ trừng phạt em."
"Cơ thể em đang có vấn đề thì anh trừng phạt kiểu gì?" Cô nhìn anh, rất phấn khích.
"Đừng đùa với anh, Lục Yên." Anh mặc áo khoác, giọng điệu lạnh nhạt vang lên:
"Dù sao cũng có cách."
Cô mới không sợ đâu, đẩy anh một cái:
"Đi nhanh đi, đừng tới muộn."
Cô cười, lúm đồng tiền nở rộ như hoa, trong lòng anh như được làn gió mát thổi qua, không khỏi say mê, dường như chân cứng lại không đi được.
May mà lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Lục Yên nhìn màn hình một cái, là dì Lưu và tài xế, vội mở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!