Chương 4: (Vô Đề)

Ra khỏi thang máy, sắc mặt của cả Lục Yên và Đường Khiết vẫn còn lơ mơ, ngay cả nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng ngây ra như phỗng.

Khung cảnh vừa rồi hệt như phim TVB (1), lỡ như không khống chế được, toàn bộ Kim Hải sẽ rơi vào cục diện hỗn loạn, đừng nói là họp lớp mà ngay cả tính mạng cũng không thể bảo đảm.

(1) TVB là một đài truyền hình thương mại tại Hồng Kông. TVB là một trong ba đài phát thanh truyền hình miễn phí qua sóng ở Hồng Kông, hai đài kia là RTHK và HKTVE. Hiện nay, TVB vẫn là một trong những đài phát sóng bằng tiếng Hoa lớn nhất trên thế giới.

Nhân viên phục vụ dù sao cũng đã trải qua huấn luyện, anh ta phản ứng nhanh:

"Hai cô đừng lo, để tôi xuống xem xảy ra chuyện gì!"

Sau khi anh ta rời đi, Đường Khiết nuốt nước bọt hỏi Lục Yên:

"Người vừa rồi ở dưới tầng cậu thấy quen không?"

Hai người đứng ở giữa hành lang, hai bên trái phải đều là phòng riêng, hiếm thấy khi nào hành lang lại không một bóng người, là thời cơ tốt nhất để bàn việc đại sự.

Lục Yên tỉnh trí, gật đầu:

"Rất quen! Làm sao bây giờ, có cần báo cảnh sát không?"

Đường Khiết:

"Cậu bị dọa phát ngốc rồi sao, Giang Thành Ngật chính là cảnh sát, báo cảnh sát gì nữa chứ?"

Lục Yên:

"Cảnh sát nhiều khi cũng không nắm hết được tình hình!"

Đường Khiết: …

Bỗng nhiên phòng khách bên trái mở ra, tiếng ca hát đinh tai nhức óc cũng theo đó truyền ra ngoài.

Người đang đứng ở cửa khẽ sửng sốt, sau đó là ngữ điệu vui mừng:

"Lục Yên, Đường Khiết!"

Bọn cô khựng lại một chút, rồi nhận ra đối phương chính là Lưu Cần.

Người này là Phó chủ tịch hội học sinh, là lớp trưởng A6. Ham muốn lớn nhất của cậu ta chính là liên kết tình cảm giữa các bạn học trong trường, là người cực kỳ nhiệt tình, hầu như họp lớp hàng năm đều do cậu ta chủ trì sắp xếp.

Sau tiếng gọi của Lưu Cần, lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người bên trong, hàng loạt đầu ló ra, nam có, nữ có, trông thấy hai người bọn cô, ai nấy đều xôn xao.

"Đến muộn, đến muộn! Lục Yên, cậu nói xem đã bao lâu không gặp rồi, đêm nay đúng là cơ hội ngàn năm có một. Sao cậu không đến sớm một chút, thầy Chu hỏi thăm cậu mấy lần rồi!!!"

Mồm năm miệng mười, ồn ào như một cái chợ.

Lục Yên liếm liếm đôi môi hơi khô, trả lời mọi người:

"Đến muộn là lỗi của bọn tớ. Tuy nhiên mọi người đừng vội, vừa rồi dưới tầng xảy ra chuyện lớn."

Nhóm bạn nữ tưởng Lục Yên ngụy biện cho hành vi đến trễ của mình, nhao nhao:

"Mặc kệ! Mặc kệ! Đến trễ là đến trễ, nói gì cũng vô dụng."

Sau đó lập tức lôi hai cô vào trong phòng.

"Khoan khoan … chờ chờ chút!" Đường Khiết hét to lên,

"Lục Yên nói không sai, vừa rồi ở dưới tầng đúng là xảy ra việc lớn, bây giờ không biết tình hình thế nào rồi …."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!