Trên đường, bởi vì chuyện phát sinh mấy ngày nay mà Lục Yên lộ ra vẻ trầm mặc dị thường, Giang Thành Ngật thì không biết vì sao lại càng tích chữ như vàng.
Trong xe quá yên tĩnh, Lục Yên im lặng suy nghĩ lại chuyện của Đinh Tịnh, không khỏi có chút ớn lạnh, đang muốn tìm áo khoác mặc vào, xoay mặt nhìn một cái, phát hiện Giang Thành Ngật không những không mở miệng, gương mặt còn càng ngày càng có khuynh hướng đen đi, nhớ lại lúc lên xe, không biết sao anh lại cười một tiếng, sửng sốt, không khỏi cúi đầu nhìn cách ăn mặc trên người.
Chiếc váy dệt kim cổ thuyền hở vai, váy ngắn đến nỗi phải ngồi ngay thẳng, nếu không sẽ bị lộ hàng.
Trang phục như vậy, một năm cô cũng không mặc lại mấy lần, không phải bởi vì tối nay sẽ tham gia bữa tiệc sinh nhật của Đại Chung sao, cô là bạn thân của Đường Khiết, có nghĩa vụ phải tự chăm chút đẹp một chút chứ.
Mấy ngày nay đang ở nhà Giang Thành Ngật, thứ nhất cô không mang theo mấy bộ quần áo, thứ hai là tâm sự nặng nề nên không lòng dạ nào quan tâm đến quần áo, cả ngày chỉ mặc áo len đen quần tây đen và giày cao gót, bên ngoài lại khoác chiếc áo khoác màu trắng hoặc màu xám tro.
So với trang phục tối nay, hai ngày trước cô quả thật có chút tùy ý; ngược lại càng thể hiện cô cực kỳ mong chờ bữa tiệc tối nay.
Cô nhướng mày, vén một bên tóc ra sau tai, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra gác cánh tay lên cửa sổ xe, nhìn ra ngoài.
Lái xe được một lúc, Giang Thành Ngật dường như cảm thấy trong xe buồn bực, đột nhiên quay kính xe xuống, để gió bên ngoài thổi vào.
Lục Yên ăn mặc phong phanh, bị khí lạnh kích thích nên cổ họng hơi ngứa, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Vì vậy cửa sổ lại nhanh chóng bị kéo lên.
Vừa lạnh vừa nóng, càng làm trong xe thêm yên ắng, hai người lại giống như là đang so tài, đều chìm trong bầu không khí trầm mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại Giang Thành Ngật đột nhiên vang lên, mặc dù Lục Yên không quay đầu, nhưng tai vẫn nghe, rõ ràng cảm thấy tiếng chuông kia dễ nghe hơn bao giờ hết.
Nhưng liên tiếp vang lên mấy tiếng, Giang Thành Ngật giống như không nghe thấy, vẫn không nghe máy.
Lục Yên ngẩn ra, hiểu được anh có thể không mang tai nghe Bluetooth, xoay mặt sang, dùng ánh sáng trong xe nhìn xung quanh một lần, không thấy điện thoại, liền hỏi anh:
"Điện thoại ở đâu, muốn tôi nghe máy giúp anh không?"
Qua mấy giây, Giang Thành Ngật mới mở miệng:
"Trong túi quần của tôi."
Lục Yên liếc nhìn anh, bất động.
Giang Thành Ngật nhìn thẳng phía trước, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt đông cứng:
"Chắc là điện thoại của lão Tần."
Tối vậy rồi, lão Tần sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại, trong tay Giang Thành Ngật lại có không ít vụ án, ngộ nhỡ bỏ lỡ cuộc gọi, ai biết được sẽ có hậu quả gì, vì vậy Lục Yên không thể làm gì khác hơn là nghiêng người qua, lấy tay sờ túi quần anh lấy điện thoại.
Hôm nay, theo thường lệ anh mặc áo khoác ngắn màu đen, phong cách hơi khác với lần trước, cũng vì bởi dựa gần mới có thể phát hiện ra sự khác biệt tinh tế trong đó, quần tây đen, áo sơ
-mi màu xám đen, thích hợp với buổi tối nay, trên cổ còn có cravat màu xanh da trời đậm, phối với logo đan xếp, tạo sự rất khác biệt tinh tế.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Lục Yên biết Giang Thành Ngật không có thời gian rảnh đi dạo phố mua sắm, quần áo này tám phần là một tay bà Giang phối, từng bộ từng bộ phối rất tốt, treo trong tủ quần áo.
Mỗi sáng trước khi Giang Thành Ngật đi, tùy tiện lấy một bộ mặc lên người, căn bản không cần phí tâm tư.
Tiếng chuông vẫn vang lên, tay cô lần theo túi quần bên phải của anh mò vào, không tìm được thì không khỏi ngẩn ra, lúc này mới nhớ Giang Thành Ngật thuận tay trái, dựa theo thói quen của anh, di động có lẽ là để ở bên trái.
Cô không thể làm gì khác hơn là cố hết sức nghiêng người tới chút nữa, mò được vào trong túi trái của anh.
Dựa vào quá gần, hơi thở nam tính dễ ngửi trên người anh chui thẳng vào lỗ mũi, Lục Yên làm bộ mình không nhìn thấy lồng ngực và yết hầu của anh, mắt nhìn thẳng đưa tay trượt vào túi quần anh.
Cách lớp vải quần, nhiệt độ áp tới, tay cô phảng phất giống như bị kiến bò qua, rất ngứa ngáy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!