Chương 2: (Vô Đề)

Năm phút sau Lục Yên đến khoa.

Hành lang chỉ có duy nhất một chiếc đèn sáng, ánh sáng lờ mờ. Cô cúi người đổi giày, đút thẻ mở cửa phòng thay đồ, bước vào.

Sau khi thay xong áo, mũ, cô lại đi dọc hành lang.

Hành lang dài vắng ngắt, chỉ ở ngay lối cửa ra vào cuối hành lang sáng đèn ở hai khu phòng giải phẫu.

Cô giẫm lên nút cảm ứng, cửa phòng giải phẫu số năm bật mở.

Hai bác sĩ khoa ngoại đang tiến hành khâu vết thương, điều dưỡng vòng ngoài và điều dưỡng tiếp dụng cụ đang lẩm nhẩm đếm.

Nghe tiếng động, có vài người ngẩng đầu, trông thấy Lục Yên, bọn họ khẽ gật đầu với cô.

Lục Yên chăm chú nhìn dụng cụ trên bàn mổ, đưa ra kết luận: Xem ra, vừa có ca cấp cứu bệnh nhân tắc ruột.

Cô bước đến gần đồng nghiệp Hoàng Vĩ.

Đến rồi! Cuộc giải phẫu đã đến giai đoạn kết thúc, nhằm trợ giúp hồi phục bệnh nhân, Hoàng Vĩ đang giúp bệnh nhân rửa phổi.

Trông thấy Lục Yên, phản ứng đầu tiên của anh ta là giật nảy mình:

"Sao sắc mặt khó coi vậy?"

Lục Yên miễn cưỡng trả lời:

"Không sao, đi vội quá!"

Hoàng Vĩ nhìn chằm chằm đôi mắt Lục Yên, ánh mắt biểu lộ sự quan tâm.

Anh ta và Lục Yên là huynh muội đồng môn. Hai người đều là sinh viên y khoa hệ tám năm, lại có cùng chủ nhiệm khoa. Sau này vì giáo sư gần đến tuổi về hưu nên cũng không chịu trách nhiệm đào tạo khóa hệ tám năm nữa. Tính ra, Lục Yên chính là sư muội nhỏ nhất.

Vì vậy trong công việc, anh ta âm thầm chăm sóc Lục Yên, đêm nay nếu như không phải anh ta không thể tự giải quyết, anh ta sẽ không gọi điện thoại cho cô.

"Thật sự không có chuyện gì sao?"

Thật mà …. Lục Yên cười cười, chuyển đề tài,

"Đúng rồi, Hoàng sư huynh, sát vách đang giải phẫu gì vậy?"

"Phẫu thuật nội soi khẩn cấp, nhưng vẫn còn đang thảo luận, bệnh nhân chưa vào phòng giải phẫu."

Vừa nói, máy trợ thở biểu hiện đường cong chứng tỏ người bệnh đã có thể tự thở. Hoàng Vĩ không chú ý đến Lục Yên nữa, hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình, bắt đầu theo dõi diễn biến của bệnh nhân.

Lục Yên nhẹ nhàng lên tiếng:

"Sư huynh làm đi, em qua phòng giải phẫu sát bên cạnh chuẩn bị."

Điều dưỡng vòng ngoài, Lưu Nhã Quyên, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lục Yên:

"Bác sĩ Lục, chị không cần phải vội, bên phụ khoa mới gọi điện thoại nhắn bệnh nhân vẫn còn đang do dự không biết nên tiếp tục trị liệu hay giải phẫu, chắc phải cả tiếng nữa mới đưa lại đây. Hơn nữa ở bên tôi, điện thoại phó phụ trách ca vẫn chưa gọi được …"

Điện thoại phó phụ trách ca vẫn chưa gọi được? Lục Yên khẽ kinh ngạc.

Cho dù là bác sĩ hay điều dưỡng, chỉ cần ở trong nhóm trực thì nhất định phải mở điện thoại 24/24, nếu không liên lạc được chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Từ lúc cô đi làm đến nay chưa bao giờ nghe chuyện điện thoại phó phụ trách ca không liên lạc được.

Cô nhìn ra được vẻ mặt Lưu Nhã Quyên khá lúng túng, cô chẳng hỏi nhiều, chỉ gật gù:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!