Edit + Beta: Queenie_Sk
Hai phút sau, Giang Thành Ngật quay trở vào nhà.
Trên bàn ăn lão Tần và Lục Yên đang nói chuyện khá sôi nổi.
Bọn họ đang nói đến chuyện trẻ con sức đề kháng kém, Lục Yên đang giới thiệu cho anh ta một apps nào đó, apps này do một vài bệnh viện trong thành phố liên kết cùng nhau thiết lập. Ngoại trừ thứ hai đến thứ sáu đều có chuyên gia giải đáp thắc mắc, còn có rất nhiều tư liệu bệnh trạng được đăng tải.
Lão Tần đã tải xong apps, Giang Thành Ngật ngồi xuống bàn ăn, nhấc đũa:
"Đói rồi… Lão Tần à, ăn cơm trước đi đã!"
Tay nghề nấu nướng của dì Lưu rất tốt, món ăn bày biện trên đĩa vừa tinh xảo lại thơm ngon. Trong bữa ăn lão Tần không ngớt khen ngợi Sắc hương vị đủ đầy. Nhờ có anh ta liên miệng, khẩu vị của Lục Yên cũng khá hơn nhiều.
Cơm nước xong xuôi lão Tần ngồi ở phòng khách chơi một lúc, thấy không còn sớm liền cáo từ.
Lão Tần vừa rời đi, dì Lưu không biết từ đâu chui ra, đi đến bàn trà, đặt xuống một tách trà. Dáng vẻ của dì thần thần bí bí, nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt thầm đánh giá Lục Yên.
Giang Thành Ngật tiễn lão Tần ra về, rồi quay trở vào nhà. Anh đứng ở sofa nhìn Lục Yên, cất giọng nói không mang theo chút cảm xúc:
"Lát nữa dì Lưu sẽ sắp xếp chỗ ở cho em."
Lục Yên nâng tách trà, ừ một tiếng.
Sau đó Giang Thành Ngật cũng trở về phòng của mình, còn dì Lưu đưa Lục Yên sang phòng ngủ dành cho khách.
Đây là một căn phòng khá rộng, đèn vàng, tường trắng, sàn gỗ… Phong cách trang trí khác hẳn với ngoài phòng khách lạnh lẽo, mang theo cảm giác ấm áp.
Dì Lưu lấy đôi dép và khăn mặt từ trong tủ quần áo đưa ra cho Lục Yên,
"Tất cả đều còn mới. Nhà này bình thường chỉ có mình cậu Tiểu Giang ở, không có bất kỳ đồ dùng phụ nữ nào. Vì vậy, nếu bác sĩ Tiểu Lục có yêu cầu gì cứ nói cho tôi biết, xin đừng ngại!"
Lục Yên mỉm cười nói tiếng cảm ơn.
Dì Lưu chỉ cho Lục Yên nhà tắm, vị trí bật đèn và máy lạnh, cách mở tủ quần áo xong xuôi đâu đấy dì mới rời đi.
Lục Yên cởi áo khoác, ngồi trên giường ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy kéo màn cửa sổ.
Nơi cao lạnh lẽo vô cùng, từng đoàn xe trên đường nối đuôi nhau bị thu nhỏ lại gấp nhiều lần, nhìn xuống trông không khác mấy con giun con dế.
Đèn xe chớp tắt, lấm ta lấm tấm, trong đêm tối mờ mịt càng gây xúc động lòng người, tựa như dải ngân hà giữa nhân gian.
Cô kéo lại rèm cửa, vào phòng tắm.
Mấy chuyện gần đây xảy ra quá đột ngột, đồ cô mang theo cũng không nhiều, ngoại trừ đồ dùng cá nhân và một bộ đồ ngủ, ngoài ra chẳng còn gì hết. Coi như nguy hiểm tạm thời không cách nào giải quyết ngay, phải thu xếp về khu Nam San lấy mấy bộ quần áo mới được.
Sau khi tắm xong, cô ngồi xuống giường, gọi cho mẹ.
Qua điện thoại cô báo với mẹ tuần này phải tăng ca nên chưa thể về nhà. Sợ mẹ lo lắng, cô cũng không kể cho mẹ nghe những việc gần đây.
Chuyện tăng ca đối với Lục Yên mà nói như cơm bữa nên mẹ Lục Yên cũng không cảm thấy bất thường, chỉ căn dặn con gái không được thức đêm nhiều quá. Nếu tuần sau được nghỉ thì về thăm bà một chuyến. Sau đó mới cúp điện thoại.
Đã trễ, Lục Yên lấy bông băng và cồn xử lý vết thương ở tay phải, rồi lên giường chuẩn bị ngủ.
Âm báo tin nhắn vang lên không ngừng, cô mở máy kiểm tra.
Trong hộp chat có hai nhóm: một là nhóm
"Công tác khoa gây mê", hai là nhóm Tiểu Lâu La.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!