Edit + Beta: Queenie_Sk
Đã trễ, lấy xong lời khai, hai vị cảnh sát căn dặn vài câu, chuẩn bị rời đi, bọn họ quay sang Giang Thành Ngật:
"Đội trưởng Giang, về cùng chứ?!!"
Giang Thành Ngật đặt ly nước xuống, đứng dậy khỏi sofa.
Lục Yên và Đường Khiết tiễn khách ra cửa, trong đầu vẫn còn ong ong, chuyện tối nay thật sự sởn tóc gáy, từ bé đến lớn chưa trải qua bao giờ … dằn vặt đến gần hai giờ sáng, hoàn toàn kiệt sức.
Có lẽ sợ quấy nhiễu người dân, hai cảnh sát nói chuyện nhỏ tiếng, xuống thang từng bước từng bước rất nhẹ.
Đi được một đoạn, hai người mới quay đầu lại, chợt phát hiện Giang Thành Ngật vẫn đứng bất động.
Đội trưởng Giang?
Giang Thành Ngật rút điện thoại di động xem một chút, rồi hai mắt nhìn chằm chằm phía trước:
"Tên kia chắc chắn sẽ quay lại, nếu sợ đêm nay tốt nhất nên chuyển sang nơi khác nghỉ."
Câu nói không đầu không đuôi, Lục Yên và Đường Khiết ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra Giang Thành Ngật đang nói với hai người bọn cô.
Sửng sốt vài giây, Lục Yên quay vào trong nhà, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo và lấy một số đồ dùng cá nhân.
Đường Khiết còn đang định nhờ Giang Thành Ngật cùng đứng chờ, nhưng có thể anh không để ý mà mau chóng xuống tầng.
Cô ấy đứng ở cửa nhìn cầu thang vắng ngắt.
Bóng dáng của ba người vừa khuất, trước mắt lập tức tĩnh mịch, góc thang tối thui, dường như tên biến thái cũng có thể nhảy xổ ra bất cứ lúc nào.
Cô ấy rên một tiếng, chạy vào nhà giúp Lục Yên thu dọn đồ đạc. Hai người khóa cửa, vội vội vàng vàng xuống tầng.
Dưới tầng không một bóng người, trong ngõ hẻm yên tĩnh, mặt trăng chiếu ánh sáng nhập nhoạng, đèn đường le lói. Hai người bước đi trong ngõ hẻm, tim đập thình thịch.
May là bệnh viện ở phía trước thôi, phòng cấp cứu sáng choang, đi đến gần thì truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng ho khan, hai người giống như từ địa ngục trở lại trần gian, thở phào nhẹ nhõm.
Đứng đầu hẻm, hai người bắt đầu thương lượng nên đi đâu, bàn bạc một lúc rốt cục cũng quyết định trọ ở khách sạn.
"Chúng ta tìm đại nhà trọ gần đây đi!"
Lục Yên đề nghị.
Đường Khiết phản đối:
"Nhà trọ gì chứ, gần bệnh viện của cậu không phải có khách sạn Vạn Hào à … Cách chỗ này không xa, không cần lái xe, đi bộ đến là được."
Tác phong này của Đường Khiết, Lục Yên sớm đã quen, Vậy thì đi thôi!
Hai người chuẩn bị rời đi thì có tiếng động cơ vang lên, quay đầu nhìn lại chợt trông thấy một chiếc xe từ trong con hẻm đó chạy ra. Ánh đèn đường chiếu vào khoang lái, phản chiếu bóng dáng của người đàn ông.
Giang Thành Ngật?
Đường Khiết ngạc nhiên,
"Không phải cậu ấy đã đi từ lâu rồi ư? Sao vẫn còn ở đây?"
Vừa rồi quá tối, bọn họ cũng không để ý trong xe đậu ở đó có người … Sớm biết Giang Thành Ngật chưa đi, khi còn ở trong con hẻm bọn họ không cần phải sợ hãi như vậy.
Lục Yên nhìn theo chiếc xe của Giang Thành Ngật phóng đi, không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!