Chương 10: (Vô Đề)

Edit + Beta: Queenie_Sk

Trong bữa cơm chỉ có Đường Khiết và Tần Dược cùng nhau tán gẫu nhân tình thế thái của thành phố S, xong bữa vẫn còn chưa hết chuyện.

Nhân viên phục vụ bước đến tính tiền, Đường Khiết và Tần Dược tranh nhau thanh toán, nhưng

"gừng càng già càng cay", rốt cục Đường Khiết cũng phải thua Tần Dược.

Khi ra ngoài, Đường Khiết nhanh chóng có được số điện thoại của cảnh sát Tần, cô ấy hào sảng:

"Bữa cơm này chúng ta coi như chào gặp mặt. Khi nào cảnh sát Tần rảnh, tôi và bác sĩ Tiểu Lục chắc chắn mời anh lại một bữa, anh nhất định phải đến đó."

Tần Dược đọc dãy số của mình, gương mặt đỏ hồng nhìn Đường Khiết:

"Tôi nói cô nghe, tôi không như những người khác, tôi rất thích kết bạn. À … mấy ngày nữa vợ tôi đưa con đến khám, lúc ấy lại phải phiền bác sĩ Đường một chút … Cô mới vừa nhắc tên là gì nhỉ Pit …."

"Pit and Fissure Sealant."

Đường Khiết mỉm cười, đưa một tấm danh thiếp cho Tần Dược,

"Chị dâu đưa cháu đến, nếu không có tôi ở đó cứ nói tên tôi, chắc chắn sẽ được hưởng mức chiết khấu cao nhất!"

Tần Dược híp mắt nhận danh thiếp.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Giang Thành Ngật đã lên xe cảnh sát, ngồi ghế lái khởi động máy.

Lục Yên đứng ở phía xa, trong tư thế sẵn sàng rời đi.

Đường Khiết quét mắt nhìn hai người bọn họ, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Tần Dược. Tần Dược lập tức hiểu ý, vội đưa số điện thoại của Giang Thành Ngật cho Đường Khiết.

Tất cả chẳng ai nói với ai lời nào.

Còn phải về Cục cảnh sát, cho số điện thoại xong Tần Dược không dám làm chậm trễ thời gian, anh ta chào tạm biệt Đường Khiết, mở cửa lên xe.

Đường Khiết quay sang kéo kéo cánh tay Lục Yên:

"Ngày mai cậu được nghỉ đúng không? Hôm nay tớ ngủ nhà cậu, muốn tâm sự với cậu quá."

Lục Yên đẩy đẩy tay cô bạn mình:

"Tâm sự gì… tối còn phải tra cứu tài liệu nữa kìa!"

Đường Khiết không quan tâm:

"Trời… Một đêm thì cậu viết được thêm một phần SCI chắc? Cho tớ xin….."

Nhà Lục Yên ở sát con ngõ nhỏ sát bên cạnh, chỉ cần rẽ vào góc tường phía trước là trông thấy.

Trời càng lúc càng lạnh, sương đêm thổi vào mặt, vào mũi lành lạnh. Hai người bước thấp bước cao đi trên đôi giày cao gót, giẫm trên nền đất phát ra những tiếng lanh lảnh.

Tới đầu hẻm, Lục Yên dừng bước, chần chừ nhìn phía góc tường hôm trước va phải cô gái kia.

Đường Khiết thấy kỳ lạ, mở miệng hỏi: Sao vậy?

Lục Yên im lặng một lúc lâu sau mới nói:

"Cậu có tin trên đời này xuất hiện hai người giống nhau như đúc không?"

Đường Khiết nháy mắt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!