Chương 6: (Vô Đề)

Khi chúng tôi đến nơi, nhà tang lễ đã hỗn loạn. Một cậu bé cao lớn đang đứng chắn tủ đông, ngăn không cho bất kỳ ai chạm vào thi thể. Cậu ta còn kề d.a. o rọc giấy vào cổ.

Có khá nhiều người có mặt tại hiện trường, bao gồm cả cảnh sát và gia đình nạn nhân. Bọn họ đang cố gắng thuyết phục cậu thiếu niên để được vào bên trong, bên ngoài còn có các nhân viên theo dõi. 

Tạ Trí Kiệt hét lớn: "ĐMN" rồi xông vào, nhưng bị cảnh sát chặt lại. Cậu ta không còn cách nào khác, chỉ có thể hét vào cửa:

"Chu Kha, bỏ d.a. o xuống ngay. Tôi đã bảo cậu nói chuyện đàng hoàng cơ mà, ai dạy cậu dùng d.a. o uy h.i.ế. p hả?"

Đôi mắt của cậu bé đỏ hoe và sưng húp, giọng nói rõ ràng là đang khóc: "Chu Chi Lễ không đồng ý, ông ta dẫn một người lạ đến đây muốn trói tôi

". Tôi tiến lại gần Vi Đình Sâm, hỏi nhỏ:"Chu Chi Lễ là ai?".

"Cha của cậu ta

". Có vẻ như mối quan hệ giữa cha và con không được tốt lắm. Tạ Trí Kiệt:"Bình tĩnh nào, trên cổ cậu là cái gì thế, cậu tự mình cắt mình à, đồ ngốc?

"Chu Kha không để ý tới hắn, trừng mắt nhìn người đang định giật dao:"Đừng tới đây"

Vi Đình Sâm bước tới kéo Tạ Trí Kiệt đi. Anh thay mặt thằng cháu bốc đồng của mình xin lỗi đồng chí cảnh sát, sau đó anh cao giọng nói: "Chu Kha, đừng kích động, đừng tự làm mình bị thương, có tôi ở đây, bọn họ không làm gì được. Cậu phải bỏ d.a. o xuống trước đã".

Tôi nghĩ Chu Kha sẽ không nghe theo lời ai cả, không ngờ cậu ta quay lại liếc nhìn về phía cửa như muốn xác nhận xem người đang nói chuyện có phải là Vi Đình Sâm hay không. 

Sau khi nhìn rõ, cậu  ta có vẻ nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đưa con d.a. o đa năng cho một cảnh sát trẻ. Vi Đình Sâm yêu cầu cảnh sát đưa Chu Chi Lễ và nhóm bạn của ông ta đi trước, còn Chu Kha thì để chúng tôi trấn an.

Cảnh sát thấy Chu Kha chịu nghe lời Vi Đình Sâm, đồng thời cảm xúc của Chu Kha thực sự cần bình tĩnh lại nên đã đồng ý với sự sắp xếp của Vi Đình Sâm.

Mọi người lần lượt đi xa, trong số đó có một người đàn ông có râu mặc tân trang theo phong cách Trung Quốc. ông ta tỏ vẻ né tránh và rụt cổ khi bước ra khỏi đám đông. 

Vi Đình Sâm nhìn ông ta chằm chằm, đi tới đặt tay lên vai ông ta nói: "Tôi không muốn gây sự, để đồ lại đây". Người đàn ông trung niên đi đằng trước nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, mím môi không nói gì, bước nhanh hơn để rời đi. 

Còn người đàn ông có râu thì có vẻ rất sợ Vi Đình Sâm. Ông ta run rẩy lấy một chiếc hộp gỗ cỡ ngón tay từ trong túi ra, đưa cho Vi Đình Sâm, sau khi anh gật đầu thì ông ta liền chạy đi. 

Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ.

Tôi đã hợp tác với cảnh sát và lấy lời khai, sau đó thương lượng với nhà tang lễ để đưa t.h. i t.h. ể về nhà, tổ chức lễ tang.

Mọi người đều hiểu Chu Kha vừa mất đi người thân, vì vậy có thể hiểu được tại sao cậu ấy vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này. 

Nhà tang lễ còn cử một chiếc xe đặc biệt giúp vận chuyển t.h. i t.h. ể về. Khi chỉ còn lại vài người. Vi Đình Sâm lấy chiếc hộp nhỏ ra. 

Tôi không ngờ bên trong lại thực sự có ngón tay người. Chu Kha nhận ra đó là ngón tay út của mẹ mình, nước mắt rơi xuống. Cậu ta đưa tay định lấy nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ: "Cái này có thể lấy lại không?".

"Chú Tàng sẽ tới đây trong vài giờ nữa. Cứ để chú ấy lo mọi việc, giờ bình tĩnh lại đã".

"... Được

". Tạ Trí Kiệt gọi điện cho chú mình nhưng điện thoại đã tắt máy. Có vẻ như chuyến bay đã cất cánh."Không lâu lắm đâu, nơi này cách sân bay khá xa, tôi sẽ lái xe đến đó ngay, như vậy có thể đón chú khi đến nơi

". Vi Đình Sâm xua tay:"Đi đường cẩn thận nhé

". Tạ Chí Kiệt đồng ý rời đi. Thi thể vẫn còn nằm trong túi đựng xác. Vi Đình Sâm đưa tay phải lên cảm nhận một lúc, sau đó quyết định để nguyên ở đó. Chu Kha kéo tay áo lên lau nước mắt. Chất vải quần áo của cậu tả hơi cứng khiến mắt cậu ta đỏ và sưng hơn."Chú Vi, có chuyện gì vậy? cái chế. t của mẹ tôi có gì kỳ lạ không? có phải Chu Chi Lễ là người làm không".

"Anh Tàng đã nói với cậu rồi mà. Thiên ThanhKhông, chú ấy bảo tiểu Kiệt gọi cho cháu, bảo tôi bằng mọi giá phải bảo vệ t.h. i t.h. ể mẹ, không được để cho Chu Chi Lễ và đám người kia đến gần mẹ. Chú ấy còn bảo tiểu Kiệt đến đón chú. Tôi bận bảo vệ t.h. i t.h. ể mẹ, không có thời gian hỏi

". Vi Đình Sâm an ủi cậu ta trước:"Linh hồn của mẹ cậu hiện đang ở bên chỗ Tạ Quý Tàng. Anh ấy đã triệu hồi linh hồn của cô ấy ngay sau khi tai nạn xảy ra ngày hôm qua. Không có nhiều nhà ngoại cảm có thể cướp linh hồn từ anh ấy, ngay cả tôi cũng sợ những người mà cha anh mời đến.

Tôi không thể làm gì ông ta. Nhưng mẹ cậu vẫn an toàn. Chu Kha gật đầu:Ừm".

"Bố mẹ cậu có thỏa thuận hôn nhân, cậu nên biết điều này

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!