Chương 4: (Vô Đề)

Người thuê là Tần Vũ Âm, nhưng địa điểm lại là phòng đơn cao cấp của Sở Tây Trì. Người đại diện của Dung Hy là Viên Độ và ông chủ của công ty là Lý Chiến cũng có mặt ở đó. 

Có bốn vệ sĩ ở cửa, họ thẩm vấn và khám xét chúng tôi. Sau khi xác nhận chúng tôi khai đúng và không mang theo bất kỳ vật dụng đáng ngờ nào, họ mới cho chúng tôi vào.

Bốn người trong phòng đều rất thú vị.

Sở Tây Trì dường như không còn gặp nguy hiểm nữa. Anh ta ngồi dựa vào đầu giường, đầu nghiêng về phía cửa sổ, mắt không tập trung, biểu cảm đờ đần và trì trệ. 

Tần Vũ Âm Ngồi ở mép giường, vẻ mặt lo lắng, có vẻ như đang do dự không muốn nói chuyện. 

Tâm trạng của Lý Chiến và Viên Độ đều không tốt. Họ ngồi ở hai đầu ghế sofa trong im lặng, bầu không khí buồn tẻ và kỳ lạ. Tạ Trí Kiệt dường như không để ý, không đợi mọi người chào hỏi liền lên tiếng trước: "Chào buổi tối, các ông chủ. Tôi tên Tạ Trí Kiệt, các ông cứ gọi tôi là tiểu Tạ.

Đây là chú tôi Vi Đình Sâm, hậu duệ của một gia tộc thông minh nổi tiếng ở thành phố S của chúng tôi. Chú ấy giỏi về triệu hồi linh hồn và diễn lại hình ảnh. Kỹ năng của chú ấy không kém gì ông nội tôi. Vài năm nữa, chú ấy sẽ giỏi hơn ông nội tôi.

Giao chuyện này cho chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý thay các ông". 

"Tần Vũ Âm đứng dậy, bước hai bước về phía này miễn cưỡng cười nói: "Làm phiền ngài đi tới đây. Vị tiểu thư này là ai?" 

"Ồ, đây là trợ lý mới của chúng tôi. Cô ấy đến đây để học? Chúng tôi thân quen nhau và biết giữ im lặng, đừng lo lắng, chị Tần". 

"Được rồi, cảm ơn mọi người, chúng ta bắt đầu thôi?" Ánh mắt Tạ Trí Kiệt đảo qua khuôn mặt mấy người: "Mọi người phải nói rõ yêu cầu của mình trước, như vậy chúng tôi mới có thể làm được việc, đúng không?

"Lý Chiến và Viên Độ nhất loạt ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Âm. Tần Vũ Âm nhìn Sở Tây Trì, cả phòng im lặng trong giây lát. Một lúc lâu sau, Tần Vũ âm thở dài:"Được rồi, nếu anh không muốn nói, tôi sẽ hỏi thay anh, anh Vi, tôi muốn biết có phải vì Dung Hy muốn để anh Sở đi nên hôm nay mới thành ra thế này không?

". Vi Đình Sâm hơi nhướng mày:"Sao cô không nghĩ rằng người cảm thấy áy náy, có lỗi với cô Dung là anh Sở mới đúng

". Tần Vũ Âm nhíu mày:"Cô ấy ở thành phố S nhiều năm, từ một cô gái nhà quê nghèo khó trở thành người có tiếng tăm, anh Sở đã vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, còn điều gì mà cô ấy không hài lòng? sao anh Sở lại phải bất an khi cô ấy mất chứ?".

"Cô Tần, có vẻ như cô có thành kiến với cô Dung". 

"Không, tôi không thể chịu đựng được. Rõ ràng cô ta được hưởng mọi quyền lợi, nhưng cô ta lúc nào cũng phụng phịu, như thể cả thế giới nợ cô ta điều gì đó

". Vi Đình Sâm lắc đầu:"Điều đó chỉ có nghĩa là những thứ đó không phải thứ cô ấy thực sự muốn. Hiện tại cô Tần đã là người nổi tiếng, cô có thấy thỏa mãn không?"

Tần Vũ Âm nhếch môi nhưng không nói gì.

"Tôi có thể trả lời câu hỏi của cô". Vi Đình Sâm chậm rãi nói: "Cô Dung từ khi mẹ mất vẫn luôn ở bên mẹ, chưa từng đến thăm ngài Sở một lần đúng không?

". Cả phòng lại im lặng lần nữa. Tôi không hiểu, có lẽ Tạ Trí Kiệt cũng không hiểu, mắt anh ta đảo tròn, rõ ràng anh ta muốn hóng chuyện."Vậy thì trừ tà là không cần thiết, tiếp theo chú định làm gì? triệu hồi linh hồn cô ấy? hay diễn lại hiện trường cái chế. t của cô ấy?

", Vi Đình Sâm đi đến một chiếc ghế sofa khác ngồi xuống một cách nhàn nhã rồi mời tôi và Tạ Trí Kiệt ngồi cùng. Anh nói tiếp"Cô ra giá cao nhưng tôi không phải là người có lòng dạ đen tối khi yêu cầu cô trả 2 triệu chỉ để trả lời một câu hỏi".

"Cái đó". Tần Vũ Âm vừa mở miệng đã bị Lý Chiến ngắt lời: "Sở Tây Trì, đây là chuyện riêng của anh

". Sở Tây Trì vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi còn tưởng anh ấy sẽ không trả lời. giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh ta:"Tôi muốn gặp lại Dung Hy

". Vi Đình Sâm rất thẳng thắn:"Được

". Anh nhắm mắt lại, tay phải làm nhiều cử chỉ, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Sau đó, anh mở mắt ra nói thẳng:"Tôi không được chấp thuận".

"...."

Trông anh rất tự tin, thực hiện mọi thao tác một cách có trật tự, nhưng cuối cùng anh lại nói rằng anh không được chấp thuận? Nếu tôi là Tần Vũ Âm hoặc Sở Tây Trì, tôi chắc chắn sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà vì tội lừa đảo.

Chỉ như vậy mà đòi 2 triệu à?

Tôi nghĩ mình cũng có phần trong số 2 triệu đó, nên tôi quyết định giữ im lặng. 

Tôi đã ở bên anh ấy cả ngày lẫn đêm trong 2 tuần, tôi biết anh ấy có năng lực, nên tôi chỉ thầm mắng anh ấy trong lòng. Tôi không biết bốn người đó đang nghĩ gì, họ không phản đối gì cả. Có vẻ như họ đã ngầm thừa nhận Vi Đình Sâm là một bậc thầy ngoại cảm không nói dối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!