Chương 9: (Vô Đề)

Không chỉ có chỗ ngồi của Lục Yến được điều chỉnh, thầy Kiều còn sắp xếp lại vị trí của một vài học sinh khác. Sau khi xếp xong, thầy đi chậm rãi tới gần, cúi người chỉ bài cho Chu Kiều, tiện thể nói: "Tiêu Nhiên, Lục Yến, Ứng Hạo đều học rất khá, có các bạn ấy ở đây, thành tích của em có thể được cải thiện."

"Chúng ta cùng cố gắng thêm chút nữa, biết đâu đến lúc đó em giành được kết quả thật tốt, bố mẹ em có thể sẽ thay đổi quyết định."

Chu Kiều nắm chặt cây bút, nghe xong chỉ thấy thầy Kiều thật ngây thơ.

Nhưng cô hiểu, thầy là người có lòng.

Cô khẽ "vâng" một tiếng.

Thầy Kiều mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô rồi rời đi.

Tiết thứ tư là tiếng Anh, học xong khiến đầu óc Chu Kiều choáng váng. Vừa tan học, cô rút gói bánh quy trong ngăn bàn rồi quay người rời lớp. Lục Yến ngồi cùng hàng ghế nên đi theo ngay sau.

"Chu Kiều, đi ăn nhé." Lục Yến nói.

Chu Kiều liếc cậu một cái, bước chân vẫn nhanh, cô gật đầu: "Ừ, đi ăn thôi."

"Trời nắng lắm, nhớ uống nhiều nước vào, môi cậu hơi khô."

"Cảm ơn, cậu cũng vậy."

"Có gì không hiểu cứ hỏi tớ nhé."

Chu Kiều lắc đầu: "Tạm thời thì chưa."

Phía sau, hai nam sinh cao lớn cùng đi, Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt hướng về phía hai người phía trước đang sải bước nhanh.

Đuôi tóc đuôi ngựa của Chu Kiều khẽ đung đưa, mấy sợi tóc con dưới ánh nắng ánh lên màu vàng nhạt.

Ứng Hạo vừa nhìn vừa cười: "Chắc cậu nên bắt đầu điều tra vụ yêu sớm rồi đấy?"

Tiêu Nhiên nhàn nhạt: "Gần đến lúc rồi."

"Cậu thấy gì thì cứ báo lại cho tôi."

"Cậu tưởng tôi nói đùa à?" Tiêu Nhiên nhướng mày, liếc sang.

Ứng Hạo sững người: "Chậc, cậu rảnh quá không có việc gì làm à, sao không bắt tôi luôn đi?"

Tiêu Nhiên nheo mắt: "Cậu cần điểm để vào đại học à?"

Ứng Hạo cứng họng.

Lúc nãy thầy Kiều nói chuyện nhỏ với Chu Kiều, họ cũng nghe loáng thoáng. Dựa vào đó, không khó để đoán ra thầy đang hy vọng Chu Kiều có thể thi được một thành tích vượt trội khiến bố mẹ cô buộc phải thay đổi ý định, tiếp tục cho cô học đại học.

Dường như, đó là cách duy nhất khả thi lúc này.

Dù sao, gia đình nào lại có thể làm ngơ khi con mình đủ điểm vào Thanh Hoa hay Bắc Đại? Dù phải bán hết cũng sẽ lo cho con.

Ứng Hạo liếc sang gương mặt nghiêm lạnh của Tiêu Nhiên, câu "có phải cậu thích cô ấy không" định nói rồi lại nuốt xuống. Tiêu Nhiên không phải người dễ dàng rung động với ai cả.

Ít nhất, cậu ta nghĩ vậy.

Huống hồ, bên Tiêu Nhiên vẫn còn Giang Nhã Diệu.

Chu Kiều bước xuống tầng một thì thấy Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đang đứng cạnh Giang Nhã Diệu. Giang Nhã Diệu dáng người cao, mặc đồng phục xanh trắng của trường, tóc buộc cao, nổi bật và thu hút ánh nhìn chỉ bằng cách đứng yên tại chỗ.

Chu Kiều quay đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!