Trong nhà, chỉ có Chu Thành Thiện là người phản ứng nhanh nhất. Ông lập tức đặt chiếc sủi cảo đang gói dở xuống, lau tay vào chiếc tạp dề đang đeo, rồi xoay chiếc xe lăn nói: "Chắc là ông Tiêu ạ? Mời ông vào nhà ngồi…"
"Mục Nguyên, con pha trà đi."
Mục Nguyên lúc này mới sực tỉnh, vội "vâng" một tiếng, rồi thu dọn bàn trà đang bừa bộn. Chu Thành Thiện đẩy xe lăn đến cửa, ánh mắt hiền hòa chào hỏi ba người đàn ông đang đứng ngoài.
Ông cụ Tiêu nhìn Chu Thành Thiện từ trên xuống, ánh mắt lướt qua đôi chân của ông rồi bước đi.
Ông nói: "Cũng còn có người biết điều."
Nói xong.
Ông hiên ngang bước vào nhà, dáng vẻ không hề có chút cảm giác đang vào nhà người khác, cứ như một vị lãnh đạo đang đi khảo sát thị trường. Quản gia đi sát phía sau, mỉm cười nhẹ với Chu Thành Thiện và đặt những món quà mang theo lên bàn trà, còn trợ lý Tần thì quay người xuống lầu, đợi trong xe.
Dù sao đây cũng là chuyện giữa hai gia đình, một người ngoài như anh cũng không tiện ở lại.
Chu Mộ ném ngay quả táo đang cầm trên tay vào thùng rác theo phản xạ. Mục Anh và Hoàng Lệ Đình cũng dừng tay, có phần dè dặt, rụt rè nhìn ông cụ Tiêu.
Hai người họ hoàn toàn không đủ tự tin để trực tiếp đối diện với ông cụ Tiêu.
Mục Nguyên mang nước nóng ra, vì quá căng thẳng mà suýt chút nữa vấp ngã. May mà anh kịp thời đứng vững lại, sau đó kéo một chiếc ghế nhỏ qua, anh cúi đầu pha trà.
Chu Thành Thiện cũng đẩy xe lăn tới bên cạnh, cười nói: "Ông Tiêu đến Liên Thành từ khi nào vậy?"
Ánh mắt ông cụ Tiêu đánh giá căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách chỉ cần liếc qua đã có thể nhìn thấy hết này. Nhìn qua là biết được gia cảnh của gia đình, một gia cảnh như vậy…
Mà lại rắc rối thế sao?
Lại còn coi trọng em gái hơn chị gái?
Quá đủ rồi.
Ông thu lại ánh mắt, nhìn sang Chu Thành Thiện ngồi bên cạnh, nói: "Vừa xuống máy bay không lâu."
"À, vâng, vâng, tốt quá. Mà, ông vừa nói là….." Chu Thành Thiện đặt một chén trà xuống trước mặt ông cụ Tiêu, khẽ hỏi lại.
Ông cụ Tiêu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn để tỏ ý cảm ơn, rồi nói: "Đúng vậy, tôi định tổ chức hôn lễ cho hai đứa nhỏ."
"Nhanh vậy sao?" Sắc mặt Chu Thành Thiện hơi thay đổi, thầm nghĩ chẳng lẽ Chu Kiều đã mang thai? Mục Anh đang đứng bên bàn ăn rõ ràng cũng nghĩ đến điều này.
Trong mắt bà ta lập tức hiện lên vẻ "quả nhiên là thế".
Tuổi trẻ bồng bột…
Sắc mặt Mục Anh cũng trở nên khó coi.
Ông cụ Tiêu không hiểu ý họ, nhưng ông thấy rõ sự biến đổi trên nét mặt họ. Đôi mắt sắc như chim ưng của ông như mang theo lưỡi dao: "Không nhanh, lúc tôi kết hôn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi một chút."
"Cái này… Thời đại khác rồi, Chu Kiều cũng mới chỉ mười chín… Con bé còn đang học đại học, chuyện này quá nhanh." Chu Thành Thiện không tiện hỏi thẳng, đành vòng vo nhắc đến tuổi của Chu Kiều.
"Cho nên chúng tôi định tổ chức hôn lễ trước cho hai đứa, sau này đến tuổi sẽ đăng ký kết hôn."
Thế này còn gấp gáp hơn!
Lòng Chu Thành Thiện hoảng hốt, chẳng lẽ đúng là đã mang thai rồi sao?
Mục Anh lúc này không nhịn được, bà ta tiến lên một bước nói: "Chẳng phải nó đã cố gắng thi vào đại học Bắc Kinh sao, sao lại vội vàng mang thai như thế?"
Ông cụ Tiêu nghe xong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!