Sau khi tắm xong đi ra, Chu Kiều thấy tay chân mình đều mềm nhũn, cô mặc áo sơ mi đen của Tiêu Nhiên, nằm sấp trên giường nghịch điện thoại. Chân cô gác lên, những giọt nước đọng lại, từ từ lăn xuống dọc theo cổ chân trắng nõn.
Tiêu Nhiên cầm khăn tắm, ngồi ở cuối giường, kéo chân cô lại để lau khô những giọt nước ấy.
Anh cũng mặc chiếc áo sơ mi đen, ngồi khoanh chân. Chu Kiều quay đầu nhìn anh một cái, vài sợi tóc rủ xuống che đi đôi mắt hẹp dài.
Nhìn được mấy giây, Chu Kiều nói: "Này, áo anh mặc với áo em có phải là đồ đôi không?"
Tiêu Nhiên vừa lau vừa ngước mắt nhìn cô.
Rồi đáp: "Cùng một hãng."
Chu Kiều cười híp mắt: "Thế là đồ đôi rồi."
Vừa nói, cô vừa lắc lư chân càng lúc càng nhanh, trông như một chú mèo con đang vẫy đuôi. Tiêu Nhiên khẽ cười, nắm lấy cổ chân cô kéo về phía mình. Chu Kiều kêu lên một tiếng.
Cô duỗi chân còn lại ra đạp Tiêu Nhiên, anh liền chuẩn bị túm nốt chân kia, Chu Kiều hoảng hốt, "vụt" một cái ngồi bật dậy, rồi chộp lấy cái gối ném về phía anh.
Tiêu Nhiên nghiêng đầu né được, sau đó anh cũng vớ lấy cái gối khác ném trả lại.
Chu Kiều cười lớn, tránh đi, cô chộp lấy chiếc gối còn lại, ném cả hai cái vào mặt Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên "hừ" lạnh một tiếng, cũng đứng dậy chiến đấu với cô.
Chẳng mấy chốc.
Hai người đã bắt đầu một cuộc chiến gối trên giường.
Đang đánh, Chu Kiều bắt đầu giở trò ăn vạ: "Này, sao anh lại đánh vào mặt em chứ, mặt con gái quan trọng lắm đấy!"
Tiêu Nhiên: "Không đánh vào mặt thì đánh vào đâu? Chẳng phải em cũng đánh vào mặt anh đấy à."
"Đàn ông thì không cần phải kiếm cơm bằng mặt."
"Ồ? Em thì cần à?"
Chu Kiều: "Tất nhiên rồi, gương mặt này của em trời sinh xinh đẹp khó lòng từ bỏ mà…"
Nói rồi.
Cô vừa sờ mặt vừa lại gần Tiêu Nhiên: "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"
Tiêu Nhiên nhìn cô từ trên cao.
Anh đáp: "Thưa Nữ hoàng, người là người phụ nữ đẹp nhất thế gian."
Chu Kiều cười hì hì, cô nói: "Nhanh, anh hỏi em đi."
Tiêu Nhiên: "Chu Kiều, em có yêu anh không?"
Chu Kiều sững lại một chút, sau đó ánh mắt có phần ngượng ngùng, cô nói: "Vớ vẩn."
Tiêu Nhiên nắm cánh tay cô, kéo sát lại, ghé sát tai nói nhỏ: "Thế thì em nói đi."
Chu Kiều ho khan một tiếng.
"Em yêu anh."
Vừa dứt lời, Tiêu Nhiên đã cúi đầu chặn lấy môi cô, rồi ghé bên môi cô khẽ đáp: "Thật trùng hợp, anh cũng yêu em."
Chu Kiều đưa đôi cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!