Chương 8: (Vô Đề)

Chiếc bánh kem nhỏ khá ngọt, thật ra Chu Kiều không quá thích vị ngọt thế này, nhưng cô vẫn ăn hết.

Bên đối diện, sau khi mở máy tính bảng, Giang Nhã Diệu có nhiều chỗ không biết sử dụng, liền rướn người dựa sát vào tay vịn ghế của Tiêu Nhiên để nhờ giúp. Kiểu thân thiết và gần gũi chẳng kiêng dè ai, thoạt nhìn đã giống hệt một cặp đang yêu.

Cảnh tượng trong sân nhà tối qua lại bất chợt hiện lên trong đầu Chu Kiều.

Mấy học sinh từ trường cấp ba số ba đi ngang qua, ánh mắt hướng về phía Tiêu Nhiên và Giang Nhã Diệu, chỉ trỏ thì thầm: "Nam thần với hoa khôi trường mình đấy."

"Đúng là trai tài gái sắc."

Chiếc nĩa trong tay Chu Kiều siết chặt hơn chút nữa, ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt của hai người họ.

Tiêu Nhiên đang chăm chú chỉnh máy tính bảng, Giang Nhã Diệu nghiêng người dựa vào tay vịn, dáng vẻ duyên dáng đáng yêu. Chu Kiều đột nhiên cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét bản thân.

Cô nghĩ, vẫn là… ghét Tiêu Nhiên thì tốt hơn.

Cô không nên… thích cậu ấy.

Từ tối qua ở quán net đến hôm nay, giữa họ là một khoảng cách rất lớn, họ có thể thoải mái tiêu xài mà không cần đắn đo, còn cô thì không thể theo kịp. Chu Kiều nhìn đồng hồ, quay sang Giang Nhã Diệu nói: "Để lúc nào rảnh tôi chép tay lại phần Toán rồi đưa cậu nhé."

Giang Nhã Diệu ngẩng lên nhìn cô, liền mỉm cười: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu."

Tiêu Nhiên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt dài hẹp rơi lên gương mặt Chu Kiều.

Chu Kiều mỉm cười, nói: "Hôm nay cảm ơn cậu vì chiếc bánh, tôi có việc gấp nên về trước nhé."

Tiêu Nhiên nhìn cô vài giây: "Cậu về bằng gì?"

"Đi xe buýt."

Chu Kiều vừa nói vừa đứng dậy, tay đút vào túi quần, có chút dáng vẻ ngang tàng: "Mấy hôm nay các cậu cứ mời tôi ăn suốt, tôi cũng ngại rồi đấy."

"Thứ hai tôi sẽ mang bánh quy đến trường cho các cậu nhé, nam thần Tiêu."

Tiêu Nhiên khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nghe cô gọi hai tiếng "nam thần Tiêu" thì khẽ nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên: "Được."

Giang Nhã Diệu cũng cười: "Vậy tôi mong được ăn bánh quy của cậu đấy, cảm ơn nhé."

"Không có gì." Chu Kiều cũng cười, rồi xoay người rời đi, kéo cửa tiệm bánh ra bước ra ngoài, không hề quay đầu lại, đi thẳng về phía cổng trung tâm thương mại.

Có rất nhiều học sinh qua lại, trong đó không ít là học sinh trường số ba.

Một ngày cuối tuần đẹp trời như vậy, chỉ có Chu Kiều mặc đồng phục. Rõ ràng đều là học sinh, nhưng cô lại như người ngoài cuộc.

Ra khỏi trung tâm thương mại, Chu Kiều lập tức rảo bước về phía trạm xe buýt.

Những điều phồn hoa sau lưng không liên quan đến cô, những chiếc bánh ngọt tinh xảo cũng không liên quan.

Giang Nhã Diệu khẽ thở dài: "Ứng Hạo nói cuối tuần nào cậu ấy cũng mặc đồng phục, hóa ra là thật. Trên đời đúng là có những bậc cha mẹ như vậy."

Tiêu Nhiên: "Chuyện lạ gì cũng có cả."

Vừa dứt lời, cậu liền thấy ở phía xa một người phụ nữ mặc đồ công sở, đang được một cô gái khoác tay đi cùng. Cô gái ấy rất giống Chu Kiều, mặc váy liền màu lam nhạt, khi cười, ánh mắt và nét mặt đều giống hệt Chu Kiều.

Có vẻ cảm nhận được ánh nhìn của Tiêu Nhiên, cô gái quay đầu lại, nhìn thấy chàng trai đang ngồi bắt chéo chân trong tiệm bánh. Gương mặt điển trai ấy, phần lớn học sinh mấy trường đều biết.

Chu Mộ vừa thấy đã đỏ mặt, ngón tay khẽ vuốt tóc.

Tiêu Nhiên hơi nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng liền dời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!