Chương 6: (Vô Đề)

Hoàng Lệ Đình cùng Mục Nguyên nói tới cuối, thấy Chu Kiều vẫn không lên tiếng, sắc mặt liền trở nên ngượng ngùng. Sau đó, hai mẹ con lại nói thêm đôi câu với Chu Kiều, rồi lấy từ trong túi ra hai, ba trăm đồng đưa cho cô. Chu Kiều không nhận, nhẹ nhàng đẩy lại, cầm lấy cặp sách định đứng lên rời đi.

Mục Nguyên thấy vậy cũng đứng dậy, nói: "Anh với mẹ còn chút việc, Kiều Kiều, anh có gọi vài món ăn vặt, em cứ ở lại ăn đi, anh với mẹ đi trước nhé."

Hoàng Lệ Đình cũng đứng lên, xoa đầu Chu Kiều rồi cầm chiếc túi nhỏ theo con trai ra khỏi quán. Hai người vừa đi khỏi, Chu Kiều ôm cặp ngồi xuống lần nữa.

Nhân viên bưng mấy món ăn vặt lên, trong lòng Chu Kiều có chút tê dại, cô ngẩng đầu nói với nhân viên: "Chị giúp em gói mang về đi."

Nhân viên đáp một tiếng rồi quay đi. Chu Kiều nhìn theo bóng lưng nhân viên, mắt đỏ hoe, nhưng rồi cô cố gắng kìm lại. Hít một hơi thật sâu, cô cúi đầu uống cạn cốc trà sữa.

Một lát sau, nhân viên quay lại cầm theo hai chiếc hộp và túi đựng đồ ăn đã đóng gói đưa cho Chu Kiều. Cô đeo cặp lên vai, xách túi đồ ăn bước về phía cửa, vừa đi vừa gọi cho Thành Noãn: "Noãn Noãn, cậu đang cùng với Thiển Thiển à? Tớ đến quán net đợi hai cậu, mang theo đồ ăn nữa này."

Dáng người mảnh mai của cô đi qua bàn Tiêu Nhiên đang ngồi.

Ứng Hạo phản xạ lập tức né vào góc ghế, lấy thực đơn che lên mặt. Tiêu Nhiên ngồi tựa vào cửa sổ, vành mũ kéo thấp xuống, mắt hơi cụp, chăm chú ấn điện thoại.

Đợi bóng cô đã đi xa hẳn, Ứng Hạo mới bỏ thực đơn xuống, thở nhẹ một hơi, thần sắc có phần phức tạp.

Chu Kiều vừa bước vào quán net Đồ Nha, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đã đến trước, ngồi trong góc, trên bàn bày la liệt sách vở và đề thi. Chu Kiều đi tới, đặt đồ ăn vặt trước mặt hai người.

Mạnh Thiển Thiển vui vẻ kêu lên một tiếng, mở túi ra hỏi: "Ai mua cho cậu đấy?"

Chu Kiều kéo ghế ngồi xuống: "Dì với anh họ tớ."

"Dì với anh họ cậu còn tốt với cậu hơn cả bố mẹ cậu nữa," Mạnh Thiển Thiển cũng biết Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên. Chu Kiều chỉ cười, cúi đầu xoay xoay bút tiếp tục làm bài.

Thành Noãn vừa ăn gà viên vừa nhắn tin cho bạn trai là Chu Luyện, hai người đang bàn tới chuyện lên Bắc Kinh thuê phòng khi thi đỗ đại học. Chu Kiều nhìn sang Thành Noãn, hỏi: "Hai người đã lên kế hoạch cả rồi à?"

Thành Noãn cắn đầu bút đáp: "Cũng gần xong rồi, bố mẹ tớ bảo nếu thật sự thi đỗ sẽ lên Bắc Kinh cùng tớ luôn."

Mạnh Thiển Thiển cảm thán: "Bố mẹ cậu tốt thật."

Thành Noãn mỉm cười dịu dàng: "Ừ."

Chu Kiều khẽ cười: "Tốt thật."

Có thể cùng người mình thích lên đại học, thật tốt biết bao.

Ba người tiếp tục làm bài tập. Bình thường cuối tuần Chu Kiều sẽ làm quản lý mạng tạm thời ở quán net, đổi lại cô được miễn phí chơi game và làm bài tại đây, vì thế ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ chỉ có một máy tính cùng hai chỗ trống thường xuyên dành riêng cho cô. Chu Kiều thường dẫn theo Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đến, ba người rất hay ngồi ở đây học bài.

Tối nay, tâm trạng Chu Kiều không yên, viết vài câu lại vô thức nhìn sang bài thi tiếng Anh kia, trên đó có chữ viết của Tiêu Nhiên. Chữ cậu rất sắc nét, lại có chút phóng khoáng.

Chu Kiều nhìn một lúc, đặt bút xuống, bật máy tính lên.

Mạnh Thiển Thiển ngẩng đầu hỏi: "Kiều Kiều, cậu không làm nữa à?"

"Ừ, tớ chơi chút thôi."

Mạnh Thiển Thiển nói tiếp: "Có gì hay đâu, thế tớ cũng nghỉ không làm nữa."

"Cậu cứ làm tiếp đi, tớ không có tiền mở thêm máy tính cho cậu đâu."

Thành Noãn xen vào: "Tớ có mà."

Chu Kiều đảo mắt: "Tớ không muốn kéo theo hai đứa cậu, hai cái hố game."

Mạnh Thiển Thiển chỉ vào cô: "Đấy, tớ biết ngay mà."

Thành Noãn cười phá lên, sau đó kéo Mạnh Thiển Thiển tiếp tục làm bài. Chu Kiều lúc này mới chuyên tâm chơi game, nhìn vào màn hình chọn chế độ chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!