Bị Tiêu Nhiên nói một câu khinh khỉnh như vậy, mấy người kia bỗng chốc chẳng còn buồn bã nữa. Dù có tệ đến đâu, cũng chẳng thể tệ hơn hiện tại. Huống hồ, sau lưng họ bây giờ là thiếu gia nhà họ Tiêu. Nghĩ đến đám phóng viên ngoài cửa châm chọc họ đi xe gì, trong lòng lại thấy hả hê.
Lâm Mộc đưa tay vỗ vai Cổ Bạch: "Kiên cường lên."
Cổ Bạch gật đầu, rồi quay sang vỗ vai Lương Úc: "Cố lên."
Lương Úc siết nắm tay: "Đánh bại bọn họ! Mục tiêu hôm nay là lọt vào vòng trong!"
Chu Kiều chạy tới, giơ tay ra: "Nào, hôm nay phải để họ biết rằng, ED sẽ không bao giờ gục ngã."
"Câu này được đấy." Lâm Mộc cười, đặt tay chồng lên tay cô.
Cổ Bạch cũng giơ tay đặt lên.
Lương Úc hô to: "Tôi tới đây!" Rồi cũng chồng tay vào.
Lão Dương đứng cạnh, lắc đầu cười: "Thế tôi cũng góp một tay nhé?"
Ngay sau đó, mấy người đồng loạt quay nhìn Tiêu Nhiên.
Vẻ mặt anh bình thản, bước tới, đưa một tay đặt lên trên cùng. Chu Kiều khẽ lắc tay, hô: "ED, ED không bao giờ gục ngã!"
"ED, ED không bao giờ gục ngã!" Lương Úc hô vang theo.
"Đúng! Không gục ngã! Tôi lập ra ED là để vươn ra khỏi châu Á, chút trở ngại này có là gì." Lâm Mộc nghiến răng, trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó khi anh cùng Thành Nam sáng lập đội.
Thành Nam.
Thành Nam.
Cậu nhìn đi, tôi sẽ đưa ED đi thật xa, thật xa.
Chu Kiều nhìn người đối diện là Tiêu Nhiên.
Anh cũng nhìn lại cô.
Vài giây trôi qua.
Khóe môi anh khẽ cong lên.
Chu Kiều cũng bật cười khẽ, rồi cả nhóm cùng cười theo. Mọi u ám đều tan biến, điều quan trọng nhất bây giờ là giữ vững tâm thế.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên vài tiếng động.
Giọng Trần Túc vang lên: "Phòng nghỉ của ED à? Tụi tôi tới rồi, để tôi xem xem."
Tiêu Nhiên đứng gần cửa nhất. Anh xoay người, nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh ra, ánh mắt hẹp dài mang theo vẻ lạnh lùng quét qua.
Bên ngoài.
Trần Túc mặc đồng phục thi đấu màu tối, tóc vuốt keo gọn gàng, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Tiêu Nhiên. Từ trước đến nay, Trần Túc vốn là người có ngoại hình ưa nhìn, thao tác giỏi, lại là đội trưởng của GW, tính tình kiêu ngạo.
Cậu ta không ngờ người đứng bên trong lại là một chàng trai như thế này, lạnh lùng, cao ráo, tuấn tú, mang khí chất kiêu ngạo nhìn xuống mình.
Trần Túc khựng lại, đồng đội phía sau cũng im lặng. Cậu ta hơi ngẩng cằm: "Cậu là ai?"
Ngay giây ấy, trong lòng cậu ta dấy lên một linh cảm, người dùng tài khoản của Lương Úc hôm nọ chính là anh chàng này.
Tiêu Nhiên chỉ liếc bọn họ một cái, rồi dứt khoát kéo cửa lại, "rầm" một tiếng đóng kín.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!