Nhắc tới chuyện học thuộc, rồi nhớ lại cách Tiêu Nhiên vừa rồi giảng bài, lưu loát nói ra những câu tiếng Anh ấy, Chu Kiều nắm chặt bài thi, ngồi im hồi lâu. Trong lớp cũng có mấy bạn đang ôn tiếng Anh, đeo tai nghe nhỏ giọng đọc bài, nhưng nhìn chung vẫn rất yên tĩnh.
"Không mở miệng ra thì cậu học thuộc thế nào được?" Thấy cô do dự, Tiêu Nhiên vừa lướt điện thoại, vừa hờ hững hỏi.
Chu Kiều mím môi, mắt dán vào bài thi, bắt đầu đọc nhỏ từng câu từng chữ, nhiều từ phát âm rất mơ hồ, cứ lí nhí như muỗi kêu, vấp lên vấp xuống.
Nghe qua đã biết cô nhiều từ chẳng hiểu, ngữ pháp cũng không vững. Trong đầu Chu Kiều không ngừng vang lên giọng tiếng Anh trôi chảy vừa nãy của Tiêu Nhiên.
Đọc được một lúc, cô bỗng nghe thấy từng tràng cười khe khẽ vang lên rồi lại nhỏ xuống. Cô ngẩng đầu nhìn quanh.
Cả lớp đều đang nhìn cô, Ứng Hạo nhịn cười đến méo cả mặt. Thấy cô ngừng lại, cậu ta lập tức chẳng kiêng nể gì nữa mà bật cười ha hả, cố tình nhại lại giọng của Chu Kiều: "…. truly n……like… Ha ha ha, chẳng có từ nào phát âm cho ra hồn cả. Đỉnh thật, cậu lớp 10 lớp 11 làm cái gì vậy? Còn thi được tận 72 điểm, chắc không phải là gian lận đấy chứ?"
Cả lớp phá lên cười.
Chu Kiều đỏ bừng mặt, tức giận đẩy mạnh bàn, hét lên: "Cậu mới gian lận! Cậu mới là đứa gian lận!"
Ứng Hạo lập tức nói lại: "Xì, đừng động vào tôi."
Chu Kiều theo bản năng liếc sang bên cạnh, chỉ thấy Tiêu Nhiên đang thản nhiên đút tay trong túi quần, khóe môi thấp thoáng ý cười, vẻ mặt không còn lạnh nhạt như lúc trước.
Chu Kiều chợt nhận ra lần nữa, cậu ta cố ý.
Cô cắn chặt môi, vừa giận vừa ngượng: "Tiêu Nhiên, cậu đúng là chẳng ra gì."
Cậu ngước mắt nhìn cô, khóe môi càng thêm cong lên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi đáp: "Cậu có thể từ chối."
Từ chối để tôi kèm thêm cho cậu.
Chu Kiều cười khẩy, bướng bỉnh nói: "Tôi không đấy."
Nói xong, cô lại cầm bài thi lên, nhìn chằm chằm vào câu hỏi, giống như đang đối đầu với nó vậy. Tiếng cười trong lớp vừa lắng xuống, Lục Yến ở dãy bên kia bỗng nhiên lên tiếng: "Chu Kiều, cậu đừng vội học thuộc, trước hết cứ ghi nhớ từ vựng đã. Mấy hôm tới cậu có thời gian không, để tôi giúp cậu nhé."
Cả lớp lập tức lại ồ lên trêu chọc.
Chu Kiều hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn.
Lục Yến ngồi ở đó, mỉm cười có phần ngượng ngùng nhìn cô.
Chu Kiều nghĩ một chút rồi đáp: "Được thôi, phiền cậu vậy."
Cả lớp lại một phen xôn xao trêu đùa. Chu Kiều mỉm cười thoải mái, quay lại tiếp tục cầm bài thi lên. Ứng Hạo chậc lưỡi một cái, nói: "Lục Yến có bị mù mắt không nhỉ, người như Chu Kiều mà cũng để ý được."
Nói xong cậu ta quay sang nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên một tay cầm sách, dựa lưng vào ghế, một chân dài vươn ra lối đi, ánh mắt cụp xuống đầy hờ hững, như thể không nghe thấy những lời Lục Yến vừa nói vậy.
Dù bị mọi người cười, nhưng Chu Kiều vẫn không ngừng lại, cô vừa tra từ điển, vừa cố gắng điều chỉnh phát âm, cũng nhờ đọc đi đọc lại mà những từ vựng kia dần dần in vào đầu cô.
Bên phía Ứng Hạo cũng có rất nhiều bài tập phải làm, không còn hơi sức đâu tiếp tục trêu chọc Chu Kiều, dần dần quen tai với âm thanh khe khẽ của cô lúc học bài.
Kết thúc buổi tự học tối.
Chu Kiều là người đầu tiên xách cặp đứng dậy rời đi.
Ứng Hạo xoa cổ đứng lên, cảm thán: "Có khi nào làm bài nhiều quá nên tôi nghe nhầm không nhỉ, sao bỗng dưng thấy giọng cô ấy cũng khá dễ nghe đấy chứ."
Tiêu Nhiên một tay cầm cặp sách, hờ hững đáp: "Cũng tạm."
Ứng Hạo kinh ngạc: "Cậu vừa nói gì đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!