Ăn sáng xong, mấy người lại ngồi vào trước máy tính, bắt đầu một ngày tập luyện mới. Chu Kiều đeo tai nghe, đăng nhập vào trò chơi.
Cô nghiêng đầu thấy Tiêu Nhiên đang đứng sau lưng Lâm Mộc, im lặng quan sát thao tác của cậu ấy. Anh mặc áo đen cùng quần dài, vai rộng, chân dài, khi cúi đầu không nói thì trông lạnh lùng đến mức khiến người khác khó lại gần. Hoàn toàn chẳng giống cậu thiếu niên buổi sáng còn nũng nịu đòi hôn kia.
Người này… chính là bạn trai cô. Thật tốt biết bao.
Cô điều khiển nhân vật, bắt đầu trận đấu.
Hôm nay có Tiêu Nhiên ở đây, buổi huấn luyện càng thêm khẩn trương. Họ đánh bốn trận liền, đến trận thứ năm thì gặp đội GW. So với hôm qua, hôm nay Trần Túc cùng ba người kia còn mạnh mẽ, hiếu chiến hơn.
Chu Kiều điều khiển nhân vật chạy, thấy Trần Túc đang áp sát trên màn hình, cô lập tức quay người chui vào kho hàng. Trần Túc bật cười: "Chạy gì thế, hôm qua để cậu may mắn thắng được, hôm nay không dễ thế đâu."
Chu Kiều không buồn đáp lại.
Cô tìm một góc khuất trốn vào, nín thở, cầm chắc khẩu súng, lắng nghe tiếng bước chân của Trần Túc đang tới gần. Trong tai nghe vang lên giọng Lâm Mộc: "Chu Kiều, cậu cứ nấp đấy đừng ra, tôi với Lương Úc đang qua."
Ngón tay Tiêu Nhiên khẽ gõ xuống mặt bàn. "Các cậu lo xử lý những người khác đi, không cần quan tâm đến cô ấy."
Lâm Mộc khựng lại.
Chu Kiều cũng nghe thấy lời Tiêu Nhiên, cô hít sâu một hơi. Hôm qua là nhờ anh giúp, nhưng hôm nay cô nhất định phải tự mình hạ gục Trần Túc, tuyệt đối không được để thảm hại như hôm qua nữa.
Trong kho lại có người tới, tiếng súng vang lên. Chu Kiều lách người ra, vừa liếc nhìn thì một viên đạn đã bay sượt qua, ghim vào thùng gỗ ngay cạnh cô.
Trần Túc cười: "Thấy cậu rồi nhé."
Chỉ nghe thấy giọng cậu ta thôi, Chu Kiều đã thấy bực. Cô xoay người nhảy qua cửa sổ, phía sau là một kho khác, cô chạy thẳng lên tầng hai, nấp bên cạnh một chiếc thùng.
Trần Túc đuổi theo.
Chu Kiều siết chặt khẩu súng, nghĩ ngợi chốc lát rồi trèo lên thùng, ném một món đạo cụ xuống đất. Trần Túc nghe thấy động tĩnh, lập tức nổ súng, bắn trúng đạo cụ đó.
Ngay khoảnh khắc ấy, Chu Kiều rút chiếc chảo sắt, từ trên thùng nhảy xuống, nện mạnh một cú lên đầu Trần Túc, rồi nhanh như chớp rút súng, bắn liền hai phát.
Một phát.
Hai phát.
Trần Túc ngã xuống.
"Đẹp lắm!"
Lâm Mộc reo lên.
"Ha ha ha, Trần Túc chắc không ngờ mình lại bị cái chảo sắt hạ gục, ha ha ha."
"Quá đỉnh luôn."
Mấy người cùng vỗ đùi, phấn khích reo hò.
Chu Kiều thở phào, quay đầu nhìn Tiêu Nhiên.
Anh nhướng mày, bước đến, khẽ hôn lên má cô: "Làm tốt lắm."
Mặt Chu Kiều đỏ bừng, tay vẫn bận điều khiển nhân vật, chẳng thể đẩy anh ra, tiếp tục tập trung vào trận đấu.
Bên đội GW đều sững sờ, lập tức kéo nhau chạy về phía này. Chu Kiều đứng ở cửa sổ, ngắm chuẩn, bắn gục một người.
Nhưng đồng đội cậu ta kịp kéo lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!