Chương 4: (Vô Đề)

Kết quả bỏ phiếu được công bố, số phiếu của Tiêu Nhiên bỏ xa Lục Yến, chính thức trở thành lớp trưởng lớp ôn thi. Thấy mọi việc đã ngã ngũ, thầy Kiều nói: "Hết tiết, lớp trưởng tới văn phòng gặp thầy. Tiện đây thông báo luôn, lớp 12 bắt đầu học tối từ hôm nay, tuần sau sẽ có một bài kiểm tra khảo sát, các em về chuẩn bị kỹ nhé."

Lớp 12 hầu như không còn bài mới, chủ yếu là ôn tập và làm đề, chia thành ba vòng ôn, thời gian vô cùng gấp rút, tiết kiệm được giây nào hay giây ấy.

Kiểm tra thì khỏi phải nói, cứ ba ngày kiểm tra nhỏ, năm ngày lại thi lớn một lần.

Chuông tan học vang lên, thầy Kiều rời đi.

Tiêu Nhiên gấp sách lại, nói: "Tiếc thật, ứng viên lớp trưởng của cậu trượt rồi."

Chu Kiều nghe xong liếc cậu một cái, cong môi: "Không sao, quan trọng là đã tham gia rồi."

"Thế chẳng phải lời tỏ tình của cậu uổng phí rồi sao."

Chu Kiều lại mỉm cười nhẹ.

Tiêu Nhiên lạnh nhạt nhìn cô vài giây, rồi đứng dậy, hai tay đút túi quần, tiện chân đá vào ghế Ứng Hạo, xoay người đi ra ngoài. Ứng Hạo vội vàng theo sau, còn cố liếc mắt về phía Chu Kiều một cái rồi mới bước nhanh theo cậu.Ăn tối xong, Chu Kiều, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển ngồi trên bậc thang cùng chia nhau một suất cà ri cá viên. Mạnh Thiển Thiển vừa híp mắt tận hưởng vừa nói: "Noãn Noãn, tớ với Kiều Kiều nợ cậu nhiều quá rồi."

Hai người bọn họ đều nghèo, Thành Noãn thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt lẫn đồ ăn mặn cho cả hai.

Thành Noãn đáp: "Sau này nếu tớ gặp khó khăn, nhớ giúp lại tớ đấy nhé."

Chu Kiều l**m nhẹ khóe môi, dứt khoát nói: "Nhất định rồi."

Mạnh Thiển Thiển lại bật cười, nghiêng đầu nhìn vào tay Chu Kiều, tò mò hỏi: "Sao cậu lại có ảnh của Tiêu Nhiên thế?"

Thành Noãn cũng lập tức quay sang nhìn cô. Chu Kiều hừ lạnh một tiếng, đáp: "Tiện tay chụp thôi, để trừ tà ấy mà."

"À à." Mạnh Thiển Thiển lẩm bẩm, "Điện thoại tớ cũ quá, lần nào muốn chụp Ứng Hạo thì cậu ấy cũng không cho."

Vừa dứt lời, cửa hàng tiện lợi đối diện mở ra, ba người bước từ trong ra ngoài, dẫn đầu là Tiêu Nhiên, đầu ngón tay thong thả xách một chai nước khoáng, bên cạnh là Ứng Hạo và Giang Nhã Diệu. Ứng Hạo tuy khó ưa, đào hoa lại không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận cậu ta rất đẹp trai.

Hai nam thần và một nữ thần cùng xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của đám học sinh đang ra ngoài hóng gió. Vài nữ sinh ngồi trên bậc thang xuýt xoa, che miệng thì thầm.

"Cậu bảo nếu tớ tỏ tình có cơ hội không nhỉ?"

"Tỏ tình với ai? Nếu với Ứng Hạo thì có thể còn chút hi vọng, chứ Tiêu Nhiên thì thôi, không nhìn thấy cạnh cậu ấy còn có đại mỹ nữ à?"

"Chưa thử sao biết không được, biết đâu Tiêu Nhiên không thích cái kiểu "hôn nhân sắp đặt" kia thì sao."

"Không thích mà ngày nào cũng đi với Giang Nhã Diệu ấy à?"

Trời chưa hẳn tối, ánh chiều tà xuyên qua tán cây loang lổ, rơi trên người họ thành từng đốm nhỏ. Một tay Tiêu Nhiên cầm điện thoại, mắt hơi cụp xuống, đường nét nghiêng nghiêng bên gương mặt đẹp như tranh, ánh nắng vương nhẹ trên hàng mi, thật sự khiến người ta ngẩn ngơ.

Chu Kiều liền giơ điện thoại lên, mở camera, điều chỉnh lấy nét rồi chụp thêm một tấm nữa.

Ai ngờ trời chưa tối hẳn, điện thoại đột nhiên tự động bật đèn flash, hai tia sáng nháy thẳng về phía cậu, khiến tất cả tiếng xì xào trên bậc thang lập tức dừng lại.

Chu Kiều vội vàng buông điện thoại xuống, nhưng đã muộn. Tiêu Nhiên quay đầu nhìn sang, ánh mắt thâm trầm trong bóng chiều ngược sáng, khiến không khí dường như đông cứng lại.

Chu Kiều lập tức phản ứng, đứng bật dậy, cầm điện thoại chạy mất. Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển ngơ ngác vài giây, rồi cũng vội vàng đuổi theo. Hôm nay Mạnh Thiển Thiển không mặc đồng phục mà mặc váy, tà váy bay bay trong gió. Ứng Hạo nhìn bóng cô chạy đi, sắc mặt hơi khó coi, hỏi: "Chu Kiều vừa chụp cậu à?"

Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng thanh mảnh đang bỏ chạy kia vài giây, rồi rời mắt đi, hờ hững nói: "Ai mà biết được."

"Mặt dày thật." Ứng Hạo châm chọc. Giang Nhã Diệu nhìn theo hướng của Tiêu Nhiên, lại nhìn bóng người đã chạy xa, khẽ nói: "Cô gái hôm qua ở quán net chính là cô ấy phải không? Chuyện hôm qua tụi mình đúng là hơi quá đáng, không nên cười người ta như thế."

Ứng Hạo chẳng mấy để tâm."Kiều Kiều, chờ bọn tớ với!" Thành Noãn kéo theo Mạnh Thiển Thiển thở hồng hộc chạy tới, lúc này Chu Kiều mới dừng lại, đặt chân lên lan can cúi xuống buộc lại dây giày.

Thành Noãn chống tay vào eo, đi đến cạnh cô, thắc mắc: "Cậu sợ cậu bạn cùng bàn kia đến thế à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!