May mà nhanh chóng đến nhà hàng.
Xe vừa dừng, Lương Úc và Cổ Bạch lập tức tranh nhau lao ra ngoài như chạy nạn. Cái nóng bên ngoài khiến họ như được trở về nhân gian.
Lương Úc khoác vai Cổ Bạch, dựa vào người cậu ta, nói: "Tôi nói thật, tôi thấy chắc chắn lão đại của chúng ta là kiểu "cầu mà không được"."
Cổ Bạch cười nói: "Không ngờ thiếu gia Tiêu cũng có ngày hôm nay."
"Chiều nay lúc đại ca nắm tay chị ấy, tay chị hơi tránh đi, chi tiết ấy cậu có nhìn ra không?"
Cổ Bạch tiếp: "Mắt tôi đâu tinh như cậu, nhưng tôi tin cậu."
Lâm Mộc ở phía sau lầm bầm: "Lạnh đến nỗi cầm điếu thuốc cũng chẳng vững, khốn thật."
Lão Dương khẽ thở dài: "Thiếu gia Tiêu thật đáng thương."
Cái lạnh bên trong rồi cái nóng bên ngoài, khiến Chu Kiều vừa bước xuống xe cũng thấy nóng, định cởi áo khoác. Ngón tay Tiêu Nhiên giữ lấy vạt áo cô, nói: "Trong nhà hàng còn lạnh hơn."
Chu Kiều nghiêng đầu nhìn cậu.
"Lớp trưởng, cậu thật là bá đạo."
Cô cũng chẳng còn rụt rè như trước.
"Xì." Cô bật ra một tiếng.
Tiêu Nhiên chưa kịp nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của cô. Môi cậu mím chặt, mắt không rời cô, hai người cứ thế đấu ngầm mà bước vào trong. Lão Dương đặt chỗ ở một quán nướng.
Mùi thịt nướng thơm nức xộc vào mũi.
Trên đường đi tới phòng riêng, Tiêu Nhiên liếc nhìn Chu Kiều, nói: "Người ta ăn mặc đơn giản thế, chỉ có mình cậu, cứ như đi trình diễn thời trang."
Chu Kiều sững lại.
Cô đảo mắt nhìn quanh.
Con gái ăn mặc đẹp không ít, nhưng quả thật chẳng ai rực rỡ, chói mắt như cô. Chu Kiều phản bác: "Váy này vốn là đồ mặc thường ngày mà."
"Với lại, nhiều người nhìn tôi như thế, chắc chắn là thấy đẹp."
Càng nói, sắc mặt Tiêu Nhiên càng sa sầm.
Đúng vậy, ai cũng đang nhìn cô.
Cổ chân còn đeo thêm sợi dây đỏ, không nhìn cô thì nhìn ai.
Cửa vừa mở, Tiêu Nhiên đã đẩy cô vào trong, "rầm" một tiếng, cửa khép lại.
Mấy người trong phòng nghe thấy động tĩnh, đồng loạt quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiêu Nhiên, rồi lặng lẽ rụt mắt về, rõ ràng hai người vừa mới đấu khẩu bên ngoài.
May mà Chu Kiều mang dép sandals, nếu là giày cao gót, chắc cô đứng còn chẳng vững. Ngay lúc ấy, cô chợt nhận ra Tiêu Nhiên cũng không còn cao ngạo xa cách như cô vẫn tưởng, cậu cũng có lúc cáu bẳn, trẻ con.
Ấy thế mà đây lại là lần đầu Chu Kiều ăn đồ nướng.
Thật sự rất ngon.
Ngon đến mức khóe mắt khóe miệng cô lúc nào cũng tươi tắn, cái sự gượng gạo ban nãy với Tiêu Nhiên cũng tan biến hết. Cô reo lên: "Ngon quá."
Tiêu Nhiên lạnh nhạt nhìn cô, dùng đôi đũa bạc gắp thêm thịt, lại cuốn thành miếng, đặt vào bát cô. Chu Kiều gắp lên, cho vào miệng, mắt híp lại, hớn hở nói: "Ngon tuyệt, lớp trưởng, cậu cũng ăn đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!