Căn biệt thự này, tầng một là khu huấn luyện và sinh hoạt, tầng hai và ba là phòng ở, tầng bốn là kho chứa đồ cùng một sân thượng rất rộng. Lương Úc, Lương Úc, Cố Bạch đều ở tầng hai, Chu Kiều là con gái nên được sắp xếp ở tầng ba.
Vài người trong nhóm Lão Dương xuống lầu mang hành lý của Chu Kiều lên. Họ lần lượt để đồ đạc của cô vào trong phòng, sau đó mấy cậu con trai cùng Lão Dương liếc mắt ra hiệu với nhau rồi vội vã rời khỏi tầng ba. Chu Kiều thò đầu vào ngó, trong mắt đầy kinh ngạc: "To thật đấy."
Tiêu Nhiên đi đến bên cửa sổ, kéo cửa ra: "Tôi bảo người ta dọn dẹp trước rồi."
"Phòng này còn to hơn cả phòng ở nhà tôi, lại có cả vệ sinh riêng nữa, tuyệt quá." Chu Kiều đẩy cửa phòng tắm, bất ngờ thấy còn có cả bồn tắm.
Tiêu Nhiên dựa vào bàn gần cửa sổ, mắt dõi theo cô cứ hết sờ chỗ này lại ngó chỗ kia như thể bà lão lần đầu vào công viên. Đuôi mày cậu khẽ nhướng: "Thích không?"
Chu Kiều ngẩng đầu nhìn cậu: "Môi trường tốt thế này, ai mà chẳng thích."
"Không lẽ cậu không thích?" Cô hỏi ngược lại.
Tiêu Nhiên khoanh tay: "Thích là được rồi."
Chu Kiều nhún vai, cúi người bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Tiêu Nhiên cao lớn, lười biếng dựa vào cạnh bàn: "Lát nữa cùng nhau ra ngoài ăn cơm."
Chu Kiều: "Ừ."
Vừa treo quần áo, cô vừa hỏi: "Cậu ở đâu?"
Tiêu Nhiên đi qua, đưa cho cô cái móc áo: "Thỉnh thoảng ở đây."
"Ồ ồ."
Chu Kiều khựng lại, vài giây sau lại hỏi: "Giờ câu lạc bộ này là của cậu hết rồi à?"
"Ừ." Ánh mắt Tiêu Nhiên rơi vào chiếc váy đỏ hai dây trong tay cô, hơi nheo lại: "Vẫn giữ chiếc váy này sao?"
Chu Kiều cúi đầu nhìn, rồi ngẩng lên cười: "Ừ, cũng chưa mặc mấy lần."
Tiêu Nhiên không nói gì. Vài giây sau cậu mở miệng: "Lúc tập luyện mặc váy bất tiện, câu lạc bộ cũng phát đồ tập, đến lúc đó mặc đồ tập là được."
Chu Kiều "ồ" một tiếng: "Tôi đâu có nói sẽ mặc đâu."
Rồi Tiêu Nhiên giúp cô sắp quần áo, phát hiện mấy bộ cậu mua cho cô hầu như chưa từng mặc, trông vẫn mới nguyên. Cậu nói: "Thỉnh thoảng đi cùng tôi, có thể mặc."
Nghe vậy, Chu Kiều bật cười, quay sang lườm cậu: "Cậu lạ thật đấy, lúc thì bảo đừng mặc, lúc lại bảo nên mặc, rốt cuộc là mặc hay không mặc?"
Lời vừa dứt.
Tiêu Nhiên bước dài tới, chặn thẳng cô giữa tủ quần áo và thân mình. Bàn tay cậu chống lên cánh cửa, cúi mắt nhìn cô: "Cậu nghĩ kỹ lại lời tôi vừa nói."
Chu Kiều như ngừng thở, cơ thể theo bản năng ngả ra sau, trong đầu cô quả thật đang nhẩm lại.
Lúc tập luyện thì đừng mặc?
Đi cùng cậu thì có thể mặc?
Vậy là…
Cô ngẩng đầu lên.
Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Đúng, đi với người con trai khác thì không được mặc, chỉ khi đi với tôi mới được."
Mặt Chu Kiều lập tức đỏ bừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!