Chương 35: (Vô Đề)

Chu Kiều thực ra không ngủ được, có lẽ vì đã rời khỏi nhà. Nghĩ cũng thật mỉa mai, trong một ngôi nhà như thế, vậy mà cô vẫn nảy sinh cảm giác ỷ lại. Chu Kiều nghĩ, có lẽ là vì bản thân chưa đủ mạnh mẽ.

Cô vén chăn, bước xuống giường, lén lút đi xuống cầu thang, trong phòng khách còn để lại mấy ngọn đèn tường nhỏ, Chu Kiều đi tới cửa, nhẹ tay mở ra.

Ánh trăng ngoài kia hắt vào, loang loáng sáng bạc.

Chu Kiều ngồi xổm dưới ánh trăng, hai tay ôm mặt, ngẩng lên nhìn sao trời.

Ngồi một lúc, bỗng nhiên cô lại muốn ăn kẹo m*t.

Thế là cô đứng dậy, lấy chiếc cặp để ở phòng khách, kéo khóa ra, giây tiếp theo thì sững người, trong cặp nhét lộn xộn một mớ tiền.

Cô đưa tay vào, rút ra cả nắm. Có tờ một trăm, có năm mươi, cũng có hai mươi. Tiền một trăm thì khá nhiều, lại toàn vo tròn, giống như ai đó nhét vội vàng vào.

Chu Kiều mở một tờ ra, nhìn thấy trên đó vương vết máu, sống mũi cay xè, mắt đỏ hoe.

Đây là Chu Thành Thiện đã nhét cho cô.

Cũng không biết khi cãi nhau, ông đã làm thế bằng cách nào.

"Bố…" Nước mắt Chu Kiều rơi xuống.

Từng giọt rơi trên những tờ tiền.

"Bố…" Cô nghẹn ngào, run run xếp lại số tiền ấy. Những tờ tiền còn thoang thoảng mùi thuốc. Chu Kiều nhớ rõ, Chu Thành Thiện thích nhất là giấu tiền trong hộp thuốc.

"Bố…"

Cô lại khẽ gọi một tiếng, cả người cuộn lại ngồi bệt trên sàn.

Tiêu Nhiên xoa đầu, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy ngay cảnh ấy. Cậu khựng lại một giây, rồi sải bước đi tới, nửa ngồi xuống, khẽ gọi: "Chu Kiều."

Chu Kiều ngẩng đôi mắt hoe đỏ lên, nước mắt lưng tròng, nhìn mờ cả mắt.

"Bố tôi… nhét tiền cho tôi."

"Cậu nhìn đi, Tiêu Nhiên, cậu xem này."

Cô đưa đống tiền trong tay cho Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên cúi mắt, khẽ "ừ" một tiếng, rồi đưa tay vén mái tóc lòa xòa trên trán cô: "Chú nhét cho cậu cũng nhiều đấy."

"Ừ, nhiều lắm." Chu Kiều nức nở, giọng run rẩy.

Tiêu Nhiên nửa ngồi đó, nhìn dòng lệ nối nhau rơi xuống, ngón tay khẽ lau đi, giọng nhỏ nhẹ: "Có muốn hẹn chú ra, nói chuyện với chú một lần không?"

Chu Kiều giật mình ngẩng lên nhìn cậu: "Có thể sao?"

"Có thể."

Tiêu Nhiên nhét số tiền lại vào cặp, rồi nắm lấy tay cô. Cậu lấy chiếc áo đồng phục treo trên giá khoác lên vai Chu Kiều, nắm tay dắt cô ra ngoài.

Chu Kiều đi theo sau, khẽ nói: "Tôi không mang điện thoại."

"Tôi mang."

Tiêu Nhiên liếc nhìn cô: "Cậu nhớ số của chú không?"

"Nhớ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!