Chương 30: (Vô Đề)

Buổi tự học tối, lão Kiều chiếm trọn tiết để giảng bài. Trước khi kết thúc một phút, ông còn nói: "Ngày mai cố gắng lên."

Bởi vì mai là họp phụ huynh.

Cả lớp có người háo hức, có người ủ rũ. Lão Kiều còn khích lệ nhìn Chu Kiều một cái, cô chỉ cười đáp lại, đợi thầy tuyên bố tan học liền khoác cặp xoay người đi luôn.

Cô đi đến ngõ Nam Vĩ.

Hôm nay con ngõ yên tĩnh hơn mọi khi, hai cánh cửa số 26 đều đóng, cửa sổ và đèn cũng tắt, Chu Kiều thoáng nhìn liền biết trong nhà không có ai.

"Chắc lớp trưởng đang ở bệnh viện với bà ngoại rồi." Cô khẽ thì thầm.

Cô nắm quai cặp, quay người ra khỏi ngõ, trở về nhà, lúc đó đã hơn mười giờ đêm.

Mục Anh, Chu Mộ, Chu Thành Thiện đều chưa ngủ.

Mục Anh mặc một bộ đồ mới, đưa tay vuốt nhẹ: "Đẹp không?"

Chu Mộ reo lên: "Đẹp lắm ạ! Mẹ là phụ huynh xinh nhất ngày mai."

Chu Thành Thiện cũng gật đầu.

Chu Kiều vừa bước vào cửa, Chu Thành Thiện vô thức liếc nhìn cô. Cô không thèm nhìn lại, cứ thế đi thẳng qua phòng khách vào phòng mình. Rầm, cánh cửa đóng sập lại.

Cô ngồi xuống mép giường, mở điện thoại đăng nhập QQ.

Trên QQ không có tin nhắn nào.

Cô mở khung trò chuyện với Tiêu Nhiên.

Chu Kiều: "Lớp trưởng, bà ngoại vẫn ổn chứ?"

Bên kia không trả lời, cô đợi thêm hơn một tiếng, vẫn không thấy phản hồi. Chu Kiều nghĩ chắc hẳn cậu rất bận, bèn đứng dậy, mở cửa.

Trong phòng khách chỉ còn Chu Thành Thiện đang quét dọn.

Ông ngẩng đầu lên: "Kiều Kiều, còn chưa ngủ à?"

Chu Kiều: "Vâng."

Cô đi dép lê, khom người lấy nguyên liệu làm bánh quy từ tủ. Chu Thành Thiện thấy vậy hỏi: "Khuya thế này còn định làm bánh quy à?"

Chu Kiều không đáp, trực tiếp rẽ vào bếp.

Bắt đầu bận rộn.Sáng hôm sau, Chu Kiều với quầng thâm mắt đeo cặp đi ra ngoài. Hôm nay trường học náo nhiệt hẳn, phụ huynh và học sinh ra vào tấp nập.

Có người lái xe đưa con vào tận sân trường.

Có người đi bộ, tay còn giúp con xách cặp.

Có người vừa đi vừa lẩm bẩm trách mắng, dọa sẽ đánh đòn.

Tiêu Thiến khoác tay mẹ, nũng nịu làm nũng.

Lý Miêu đi bên cạnh mẹ, mím chặt môi, vẻ mặt như vừa bị nói điều gì khiến cô ta không vui.

Trong đám đông cũng có những người bố đi cùng con. Dáng người cao lớn, bọn họ vừa nghiêm khắc vừa không kém phần dịu dàng mà dặn dò con mình.

Chu Kiều đeo cặp, vội vàng đi xuyên qua đám đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!