"Thầy Kiều, mời vào." Mẹ của Chu Kiều là Mục Anh mở cửa, trang phục công sở chỉnh tề, giữa đôi mày thoáng chút sắc sảo.
Thầy Kiều xách cặp, nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa bước vào. Căn nhà cũ ba phòng ngủ một phòng khách phủ ánh đèn vàng ấm áp, trên tường cả một hàng dài dán kín giấy khen màu vàng óng, trong đó chứng chỉ piano cấp mười còn được lồng khung riêng. Chủ nhân của tất cả những giấy khen và chứng chỉ ấy đều mang tên [Chu Mộ], em gái của Chu Kiều.
Thầy Kiều tìm quanh một lượt, không thấy lấy một giấy khen nào của Chu Kiều, ông cười nhẹ hỏi: "Đây đều là của Chu Mộ sao?"
"Vâng, toàn bộ từ nhỏ đến lớn đều là của con bé. Thầy Kiều ngồi đi ạ." Mục Anh cúi người rót trà, lúc trả lời, ánh mắt bà thấp thoáng vài tia tự hào. Thầy Kiều đặt chiếc cặp xuống rồi ngồi vào sofa, nói: "Chúng tôi đều biết Chu Mộ rất xuất sắc, thầy Hoàng ở trường Nhất Trung là bạn tôi, ngày nào cũng hết lời khen ngợi."
"Thế ạ." Nụ cười của Mục Anh càng thêm rạng rỡ, bà vuốt nhẹ lọn tóc, ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn lên dãy giấy khen trên tường, nói: "Hai vợ chồng tôi đều chẳng được ăn học tử tế, ngày xưa nhà nghèo nên phải nghỉ học sớm ra ngoài kiếm sống, giờ dù thế nào cũng phải ủng hộ con bé hết sức có thể."
Thầy Kiều nghe vậy, gật đầu đồng cảm: "Phải rồi, với người bình thường như chúng ta thì học hành chính là con đường duy nhất, nghe chị nói vậy tôi rất yên tâm, hôm nay tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Hiện tại Chu Kiều cũng học lớp 12 rồi, tôi thấy em ấy không mấy để tâm đến thành tích, mong anh chị làm bố mẹ có thể giúp khuyên nhủ em một chút."
Nghe thấy bốn chữ "mẹ của Chu Kiều", nụ cười trên môi Mục Anh hơi nhạt đi, bà đáp: "Chu Kiều tính tình ngang ngạnh quá, tôi với bố con bé nói cũng không nói nổi. Con bé không định thi đại học, chúng tôi cũng không ép được."
Thầy Kiều vừa nghe xong, lập tức muốn hỏi ngược lại, là cô bé ấy không muốn thi đại học hay chính hai người ép không cho cô bé đi học?
Ông cố nặn ra nụ cười, cân nhắc rồi nói: "Con trẻ mới mười tám, mười chín tuổi, làm sao tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời được. Chúng ta làm thầy cô, làm bố mẹ, đều phải dẫn dắt đường đi đúng đắn cho con trẻ, đừng để em nó đi sai đường."
Mục Anh cười nhạt, cầm ấm trà rót thêm nước cho thầy Kiều: "Ngày nào con bé cũng ra quán net, hỏng từ lâu rồi, chúng tôi quản không nổi."
Chỉ dăm ba câu đã phủi sạch mọi trách nhiệm.
Thầy Kiều lập tức nói: "Em ấy đến quán net đa phần để làm bài tập. Thành tích lớp 8 của em ấy đúng là đội sổ thật, nhưng chị xem, lớp 9, lớp 10, lớp 11 đều tiến bộ rõ rệt, lên lớp 12 còn vào được lớp chuyên luyện thi, chứng tỏ em ấy vẫn luôn cố gắng học hành."
"Đấy cũng chỉ là may mắn, mà kể cả có vào được lớp chuyên luyện thi cũng chỉ đứng cuối lớp thôi, ai biết trụ được bao lâu." Mục Anh hoàn toàn không chút động lòng.
Thầy Kiều nghe xong, cảm giác như nghẹn lại, tức đến mức suýt phun máu.
Cuối cùng ông cũng hiểu, đôi khi bố mẹ thiên vị chẳng cần lý do gì đặc biệt. Hơn nữa, cô em gái học giỏi của Chu Kiều vốn xuất sắc đến mức gần như là cực hạn, trừ phi Chu Kiều bất ngờ thay đổi ngoạn mục, còn không, dù cô bé có nỗ lực đến đâu đi nữa, vẫn mãi chẳng thể lọt vào mắt bố mẹ mình, thêm vào đó là tính cách ngang bướng của em.
Thầy Kiều thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Hy vọng sau này anh chị không phải hối hận. Tôi xin phép về trước, chị Chu."
"Thầy về cẩn thận nhé." Mục Anh lễ phép đứng lên tiễn thầy Kiều ra cửa. Khi cửa mở ra, ông vô thức ngoái đầu nhìn lại bức tường đầy giấy khen kia một lần nữa.
Những tấm bằng chen chúc mang tên [Chu Mộ] khiến chính ông cũng cảm thấy ngột ngạt, nói gì tới Chu Kiều, người ngày nào cũng phải chung sống cùng bố mẹ và cô em gái ấy.
Tới dưới nhà, Chu Kiều nhấn nhẹ vào mắt, có chút cay cay, cô lấy giấy lau qua, rồi nhanh chóng bước lên cầu thang.
Cầu thang cũ kỹ và chật hẹp, chỉ cần chút tiếng động nhỏ cũng đủ vang vọng khắp nơi.
Thầy Kiều bước từng bước xuống.
Hai người chạm mặt nhau.
Thầy Kiều khựng lại, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Em về rồi à?"
Chu Kiều mím môi, hơi cúi đầu nói nhỏ: "Thầy, em đã nói rồi, đừng phí sức nữa."
Nói xong, cô vội vàng bước ngang qua ông, nhưng vẫn không quên nhẹ nhàng nói: "Em cảm ơn thầy."
Thầy Kiều ngẩn người, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ biết đứng sang bên nhìn theo bóng lưng cô lên cầu thang, rồi buông một tiếng thở dài.
"Về rồi à?" Mục Anh từ bếp bước ra, liếc mắt nhìn Chu Kiều một cái. Chu Kiều lạnh lùng nhìn bà rồi quay người đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.
Mục Anh khẽ nhíu mày, quay vào bếp chuẩn bị đồ ăn khuya.
Cánh cửa lại mở.
Mục Anh bưng ly sữa bước ra, nhìn Chu Kiều nói: "Vừa rồi thầy chủ nhiệm lớp mày mới rời khỏi đây, có gặp ông ấy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!