Trên bục giảng, Lão Kiều tiếp tục: "Lần này có vài bạn tiến bộ rất nhiều, đầu tiên là Chu Kiều, đã vào top 20 của lớp, đứng thứ 30 toàn khối."
Vèo một cái.
Cả lớp lại quay sang nhìn Chu Kiều.
Cô kinh ngạc đến nỗi bật dậy: "Thật ạ?"
Lão Kiều mỉm cười: "Bảng điểm ở đây, lên lấy đi."
Chu Kiều không giấu nổi sự phấn khích, kéo ghế, vô thức liếc về phía Tiêu Nhiên, trên môi cậu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như muốn khích lệ. Chu Kiều mím môi, bước lên bục.
Lão Kiều đưa bảng điểm cho cô, nói: "Thứ sáu họp phụ huynh, thầy tin bố mẹ em nhất định sẽ đến, kết quả thế này thật đáng khen."
Chu Kiều đưa tay nhận, hàng mi khẽ run, mắt không rời tờ giấy trong tay.
Ngoài tổng điểm, còn có thứ hạng trong lớp và toàn khối.
Nếu cô cố gắng thêm nữa…
Có khi nào… cô vào được trường đại học trọng điểm không?
Chu Kiều nhìn đi nhìn lại nhiều lần, rồi ngẩng đầu lên: "Là thật ạ."
Lão Kiều xoa đầu cô, cười: "Là thật."
Chu Kiều mím môi, khẽ nói: "Thưa thầy, em cảm ơn." Nói rồi, cô hơi cúi người chào.
Lão Kiều trên mặt đầy vẻ mãn nguyện, bởi Chu Kiều trong thời gian này thay đổi rất nhiều, không còn cái gai góc như khi mới vào lớp tăng tốc.
Chu Kiều đứng dậy, quay người về chỗ. Tiêu Nhiên lấy ra một cây kẹo que từ trong túi áo đồng phục, đặt lên bàn cô, nói: "Phần thưởng cho cậu."
Chu Kiều xúc động, đưa tay nắm lấy tay cậu, lắc lắc: "Cảm ơn cậu."
Tiêu Nhiên xoay tay, khẽ giữ lấy cổ tay cô, nói: "Giỏi lắm."
Trái tim Chu Kiều bỗng đập mạnh, ánh mắt dừng lại nơi những ngón tay xương khớp rõ ràng của cậu.
Tiêu Nhiên thản nhiên rút tay về, trong lòng bàn tay cô còn lại một cây kẹo. Tai Chu Kiều khẽ đỏ, cô ngồi xuống, giây tiếp theo bắt gặp ánh mắt của Lục Yến.
Cô hơi ngập ngừng, rồi chìa tay ra, cười nói: "Lục Yến, tôi cũng phải cảm ơn cậu."
Lục Yến nhìn bàn tay cô, mỉm cười đưa tay ra, sắp sửa nắm lấy.
Ngay lúc đó, Ứng Hạo bất ngờ đá vào ghế của Lục Yến.
Lục Yến sững lại, quay sang nhìn Tiêu Nhiên.
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu ấy, không chút cảm xúc, nhưng vô cớ khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Lục Yến vội chuyển hướng, gãi sau gáy, nói: "Cậu thi tốt như vậy, tôi rất vui, cảm thấy mọi cố gắng đều xứng đáng."
Chu Kiều không nhận ra những làn sóng ngầm này, toàn bộ tâm trí cô dồn cả vào bảng điểm.
Kỳ thi giữa kỳ lần này, thành tích của lớp tăng tốc quả thực rất khả quan, ai nấy đều có chút tiến bộ, Lý Miêu cũng thoát khỏi vị trí đội sổ, vươn lên chín hạng.
Ngay cả những bạn trước giờ luôn xếp cuối, điểm số lần này cũng khá tốt, vượt qua không ít ngưỡng.
Buổi chiều lên tiết thể dục, thầy thể dục biết bọn họ vừa nhận kết quả nên cho tự do hoạt động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!