Chương 24: (Vô Đề)

Sau đại hội thể thao, điều khiến mọi người căng thẳng nhất chính là kỳ thi giữa kỳ, không khí học tập trong lớp tăng tốc lập tức trở nên ngột ngạt.

Lão Kiều nghiêm giọng dặn dò: "Kỳ thi giữa kỳ này vô cùng quan trọng, vì sau kỳ thi sẽ tổ chức họp phụ huynh. Nghĩ đến cảnh tượng ấy, các em có thấy mình nên cố gắng hơn một chút không?"

Họp phụ huynh thực chất chẳng khác nào một buổi đấu tố.

Đó không chỉ là sự cạnh tranh giữa học sinh, mà còn là chiến trường ngấm ngầm giữa các bậc cha mẹ.

Đồng thời, cũng là thanh gươm giáng xuống lũ học trò.

Gần đây, Lý Miêu liên tục tìm thầy giáo xin người kèm học. Lão Kiều chọn cho cô ấy một bạn học ngồi bàn trên, thuộc top mười trong lớp. Vì thế Lý Miêu tỏ ra đắc ý, mỗi lần nhìn thấy Chu Kiều là ánh mắt lại muốn so bì phân cao thấp.

Chu Kiều thật sự chẳng để tâm.

Bởi lẽ cô đang bị Tiêu Nhiên và Lục Yến kèm cặp học hành, bắt học thuộc từng từ vựng. Lục Yến thì còn dễ nói chuyện, có thể thương lượng đôi chút, nhưng Tiêu Nhiên thì tuyệt đối không.

Có một lần, Chu Kiều chưa thuộc hết từ, trong lòng chỉ muốn xuống sân đi dạo.

Tiêu Nhiên ngồi vắt chéo chân, đôi mắt hẹp dài liếc sang, ánh nhìn lạnh lùng không chút biểu cảm. Chu Kiều chống tay lên bàn, cánh tay hơi run, lí nhí nói: "Ờm… tôi chỉ muốn xuống dưới đi dạo một vòng, hít thở chút không khí thôi mà."

Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Chu Kiều: "…"

Cô đứng yên vài giây, điện thoại trong tay vang "ting ting", là tin nhắn Mạnh Thiển Thiển và Thành Noãn gửi đến giục giã. Nói thật, bầu không khí trong trường lúc này chẳng khác gì đang ôn thi đại học, căng thẳng đến nghẹt thở. Chu Kiều liếc nhìn, thấy Thành Noãn nhắn: "Thiển Thiển khóc rồi."

Lòng cô bỗng nhói lên.

Chu Kiều bước tới, túm lấy cổ áo đồng phục của Tiêu Nhiên: "Lớp trưởng, nam thần, cậu cho tôi xuống đi một lát nhé? Chỉ mười lăm phút thôi, không, mười phút là tôi quay lại."

Lúc ấy cả lớp đang học buổi tối.

Hành động này của Chu Kiều lập tức thu hút ánh nhìn của nhiều bạn học, còn khiến mọi người xì xào bàn tán.

Tiêu Nhiên hơi ngẩng cằm, mắt hạ xuống nhìn những ngón tay cô, rồi chậm rãi lướt lên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại.

Chu Kiều lạnh sống lưng, bật thốt: "Anh…"

Tiếng "anh" ấy bật ra quá đột ngột, nhưng giọng cô lại trong trẻo dễ nghe. Tiêu Nhiên đưa đầu lưỡi đẩy vào má, chậm rãi nói: "Cậu vừa gọi tôi là gì?"

Chu Kiều chẳng kịp nghĩ ngợi.

Cô lại gọi: "Anh trai, nam thần, lớp trưởng tốt bụng, tôi chỉ đi năm phút thôi mà."

Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm cô mấy giây.

Rồi đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

Chu Kiều thầm nghĩ, lớp trưởng đúng là sắt đá vô tình.

Ai ngờ, sau đó Tiêu Nhiên lại đưa tay cài lại chiếc khuy áo đồng phục trên cổ không biết mở ra từ bao giờ của cô, giọng trầm thấp, lạnh nhạt: "Đi đi, mười phút sau quay lại."

Cậu bất ngờ cài khuy áo cho cô.

Chu Kiều khựng người.

Khi nghe thấy câu nói ấy, cô liền đứng dậy theo phản xạ, ngơ ngác lao ra ngoài.

Ngoài kia trời đã tối hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!