Cô lướt nhanh qua những bộ váy sáng rực trong cửa hàng, lộng lẫy như những chiếc hộp xinh đẹp, thế nhưng tất cả đều chẳng liên quan đến cô. Bao nhiêu năm nay, Chu Kiều đã học được cách khống chế mong muốn của bản thân.
Chính là không nghĩ đến, cũng không khao khát được sở hữu.
Không còn chuyện gì nữa.
Nhân viên phục vụ gói đồ xong thì Tiêu Nhiên đã đứng tựa lan can bên ngoài, cúi đầu nghịch điện thoại, cả người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Chu Kiều thấy nhân viên do dự chưa dám bước lại bèn nói: "Để em xách giúp cậu ấy."
"Cảm ơn."
Chu Kiều nhận lấy túi đồ, gọi một tiếng: "Nam thần của trường."
Soạt một cái.
Ánh mắt của đám người đang đi dạo phố xung quanh đồng loạt đổ dồn tới. Ban ngày được nhìn thấy nam thần của trường, ai mà chẳng muốn xem thử rốt cuộc trông thế nào. Nhận ra những ánh mắt ấy, ngón tay Tiêu Nhiên khựng lại, môi mím chặt.
Cậu ngẩng mắt nhìn Chu Kiều đang cười tinh nghịch đi tới.
Tiêu Nhiên nheo mắt, rồi bất ngờ giơ tay giật chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô, đội thẳng lên đầu mình.
Chu Kiều bật cười khúc khích.
Tiêu Nhiên nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: "Đi thôi."
Chu Kiều bị cậu kéo đi, vừa cười vừa nói: "Tôi còn có thể gọi cậu bằng tên thân mật nữa cơ."
Tiêu Nhiên hừ lạnh: "Cứ gọi đi."
"Để xem cậu có dám không."
Chu Kiều: "….."
Cô không cam lòng, bèn nói: "Nếu tôi gọi, cậu mời tôi ăn cơm nhé?"
Rẽ qua góc đường.
Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, đáp: "Gọi đi rồi sẽ biết."
Ánh mắt cậu lướt qua đôi môi cô.
Chu Kiều bất chợt thấy lạnh sống lưng, gượng cười: "Thôi thôi, bỏ đi."
Lúc về họ vẫn bắt xe buýt, nhưng lần này không đông như buổi sáng, lại lên sớm nên còn chỗ ngồi, hai người ngồi cạnh nhau.
Tiêu Nhiên kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, mải mê chơi game trên điện thoại.
Chu Kiều chán ngán, nghiêng đầu nhìn theo. Cậu chơi trò bắn súng, âm thanh hạ nhỏ, giao diện trông khá giống trò đấu sinh tồn.
Tin nhắn nhảy ra:
Văn Trạch Tân: "Tiêu Nhiên, hôm nay cậu đi hẹn hò à?"
Niếp Tư: "Hẹn hò? Với vị hôn thê à?"
Tiêu Nhiên: "Không phải."
Cậu trả lời xong lập tức thoát khỏi màn hình. Chu Kiều không kịp nhìn rõ cậu nhắn gì, chỉ siết chặt túi trong tay. Đi theo cậu tham gia thi thôi, tính gì là hẹn hò, đám bạn cậu đúng là chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế.
Xe đến bến, trời đã nhá nhem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!