Chương 20: (Vô Đề)

Giang Nhã Diệu mỉm cười.

Kéo ghế ngồi xuống.

Tiêu Nhiên bắt chéo chân, hai tay đút túi quần, cả người lười nhác, đôi mắt không biểu lộ gì. Cậu nói: "Cậu còn nhớ không, ban đầu tại sao lại công khai chuyện hôn ước của bố mẹ hai bên."

"Nhớ."

Tiêu Nhiên gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt, khẽ thấp: "Tôi vẫn mặc kệ để tin đồn lan ra, là muốn bảo vệ cậu, chuyện này cậu không phủ nhận chứ?"

"Không phủ nhận."

Nụ cười trên mặt Giang Nhã Diệu biến mất hẳn, điều cô lo sợ nhất đã xảy đến.

Tiêu Nhiên: "Nhưng bây giờ tôi không muốn cô gái khiến tôi rung động tiếp tục hiểu lầm nữa, nên cần thiết thì tôi sẽ giải thích với mọi người."

Ngón tay Giang Nhã Diệu siết chặt lấy vạt váy.

Tiêu Nhiên: "Hôn ước của bố mẹ với tôi không có giá trị gì. Tôi yêu mẹ mình, nhưng không có nghĩa tôi phải nghe theo sự sắp đặt của bà, tôi tôn trọng lời hẹn ước ấy nên mới bảo vệ cậu, nhưng tôi không thể bảo vệ cậu cả đời. Cậu chăm học, thi đỗ rồi sau này có năng lực rồi thì không cần sợ gì nữa."

Nước mắt Giang Nhã Diệu ào ạt trào ra.

Tiêu Nhiên đẩy hộp khăn giấy tới trước mặt cô, nói: "Xin lỗi."

Giang Nhã Diệu nghẹn giọng: "Tôi có thể cầu xin cậu, ít nhất đến khi hết lớp 12 được không?"

Khuôn mặt này của cô vốn đã là tai họa, cấp hai bị thầy giáo quấy rối, lên cấp ba lại bị người ngoài trường đeo bám đến mức cùng đường. Chính vì vậy mà ngay khi Tiêu Nhiên vừa đặt chân đến Liên Thành, đã hai lần đứng ra thay cô giải quyết.

Hôn ước giữa bố mẹ hai bên mới được công khai.

Từ đó cô mang danh "vị hôn thê của Tiêu Nhiên", bọn người như thú dữ kia không dám đến gần nữa.

Cô đã yên ổn hơn hai năm.

Tiêu Nhiên nhìn Giang Nhã Diệu, định từ chối.

Bà ngoại ở ngoài cửa lén nhìn, bóng thoáng qua.

Tiêu Nhiên nheo mắt, nói: "Được, nhưng bên cô ấy tôi sẽ phải giải thích."

"Cô ấy." Giang Nhã Diệu lặp lại, nói: "Là… là Chu Kiều phải không?"

Tiêu Nhiên: "Ừ."

Giang Nhã Diệu: "Cậu ấy đang trong giai đoạn tiến bộ, nếu cậu tỏ tình, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới cậu ấy?"

Tiêu Nhiên ngẩng mắt, hừ lạnh: "Đấy là chuyện cậu cần lo sao?"

Giang Nhã Diệu hạ giọng: "Tôi thấy Chu Kiều là một cô gái rất chăm chỉ, cậu nên nghĩ kỹ."

Tiêu Nhiên bật cười lạnh.

Nhưng không phản bác.

Bầu không khí ấm áp chỉ duy trì đến khi Mục Anh và Chu Mộ trở về. Khi đó Chu Kiều vừa ăn xong, cô đặt bát đũa rồi đi vào phòng. Chu Mộ ngồi ở phòng khách không ngớt khen tài nấu nướng của Chu Thành Thiện.

Chu Thành Thiện nói: "Vậy để bố cũng làm cho con một phần nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!