Chương 14: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, kết quả kỳ thi được công bố.

Trong giờ đọc buổi sáng, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đã bắt đầu hoang mang trong nhóm ba người.

Thành Noãn: "Đây là kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12, nghe nói nghiêm trọng thì còn phải mời phụ huynh."

Chu Kiều: "Sau kỳ thi giữa kỳ mới mời phụ huynh."

Thành Noãn: "Cầu trời cho tớ tiến bộ dần, đừng tụt lùi là được, bố mẹ tớ đang dòm ngó sát sao lắm."

Mạnh Thiển Thiển: "Tớ giống hệt một con cá khô, phơi mình trên bãi cát rồi tự sấy khô luôn."

Chu Kiều: "Chậc chậc."

Chu Kiều: "Thế tớ chỉ cầu đừng đứng cuối nữa là được."

Trong lớp bồi dưỡng cấp tốc, dù đứng cuối vẫn được tính là học sinh ưu tú của trường, nhưng thật sự cũng rất mất mặt.

Lý Miêu đi từ cửa sau vào, ngang qua bàn Chu Kiều thì dừng lại, cười nói: "Chu Kiều, lớp trưởng với tổ trưởng đều kèm cậu, lần này chắc chắn cậu tự tin lắm nhỉ?"

Chu Kiều cất điện thoại vào ngăn bàn, đáp: "Cũng tạm thôi."

"Cả hai người cùng giúp mà cậu cũng không có tự tin à?"

Chu Kiều nheo mắt: "Tôi có nói là không có tự tin sao?"

Lý Miêu đưa tay che miệng cười khẽ: "Nếu cậu thi không tốt thì chẳng phải sẽ phụ công lớp trưởng với tổ trưởng à."

Chu Kiều trợn mắt một cái.

Cô còn để ý thấy Lý Miêu thỉnh thoảng lại liếc sang nam sinh ngồi bên cạnh mình.

Lúc này Tiêu Nhiên đang chơi game, chân dài vắt chéo, ngoài đôi tay linh hoạt thì cả người toát ra khí chất lạnh lùng, người lạ chớ lại gần. Lý Miêu vuốt tóc, lại nói: "Tôi thấy lần này cậu chắc chắn lên hạng rồi, cậu đúng là may mắn thật đấy."

Cô ta lại lén đưa ánh mắt làm bộ duyên dáng nhìn Tiêu Nhiên.

Rất nhiều nữ sinh đều nhìn Tiêu Nhiên, việc Chu Kiều ngồi cùng bàn với cậu là chuyện rõ ràng, hôm qua còn có một người cố tình đi ngang chỗ cậu, giả vờ vô ý va vào bàn. Khi ấy cậu đang làm đề thi học sinh giỏi, ánh mắt chỉ liếc sang cô ta một cái rồi thu lại.

Cô gái kia vốn là hoa khôi của lớp, bạn thân của Lý Miêu.

Cô ta cũng nũng nịu nói một câu "Xin lỗi nha".

Chu Kiều: "…"

Cô bất chợt đứng dậy, chắn ngang tầm nhìn của Lý Miêu, giả bộ cười nói: "Này, Lý Miêu, cậu nhìn gì thế? Muốn nhìn tôi à? Tôi cho cậu nhìn này."

Lý Miêu thấp hơn Chu Kiều, bị che khuất tầm nhìn, sắc mặt thay đổi, liền dịch người sang bên, nói: "Cậu thì có gì đáng nhìn, Chu Kiều, cậu cao bao nhiêu?"

Chu Kiều mỉm cười: "Một mét sáu lăm."

"Cao thế à, thế lớp trưởng cao bao nhiêu?" Lý Miêu nghiêng đầu, định hỏi Tiêu Nhiên. Chu Kiều cố tình không cho cô ta nhìn, thân người dịch theo tầm mắt mà che chắn.

Lý Miêu nhận ra sự cố ý của cô, lập tức xấu hổ tức giận, đưa tay mạnh bạo đẩy Chu Kiều một cái: "Cậu lắc lư cái gì chứ."

Chu Kiều không ngờ cô ta lại ra tay, người liền ngả ra sau.

Ngay sau đó, cô ngồi thụp vào lòng Tiêu Nhiên.

Một mùi hương nhàn nhạt ùa tới, xen lẫn hơi thở nóng hổi cùng lồng ngực rắn chắc. Chu Kiều cứng người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!