Chu Kiều cong mày mắt, hứng thú hiện rõ, lập tức thoát khỏi game đang chơi, gõ tìm trên màn hình. Chẳng mấy chốc cô đã thấy "Đại đào sát", liền bấm vào xem luật chơi.
Hóa ra là trò 1 đấu 100.
Cô khởi động ngay.
Có lẽ vì game mới, người chơi còn đang tập tành, Chu Kiều vừa nhảy dù xuống đã liên tiếp hạ gục nhiều người.
Nghe thì 100 đối thủ có vẻ nhiều, nhưng chỉ cần bắn chuẩn, chẳng mấy chốc đã quét sạch hơn nửa. Chu Kiều cảm thấy phấn khích chưa từng có.
Khi hạ được người cuối cùng, Chu Kiều vui mừng nắm chặt lấy tay Tiêu Nhiên ngồi cạnh: "Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi!"
Tiêu Nhiên khẽ sững lại, nghiêng đầu sang, bàn tay đang đặt trên chuột theo bản năng liền phản lại, nắm lấy tay cô, đè xuống. Đôi mắt cậu hơi nheo lại, có chút ngờ vực: "Ghê thật đấy."
Chu Kiều vừa cười vừa quay sang: "Game này vui thật."
Tiêu Nhiên nghiêng người dựa vào tay ghế, nhếch môi giải thích: "Sau này sẽ thành game bắn súng chủ đạo đấy."
Chu Kiều vừa định hỏi thêm thì khựng lại.
Tiêu Nhiên cũng thế.
Bàn tay cậu vô thức nghịch mấy ngón tay cô, nhẹ nhàng lật qua lật lại. Ngón tay mảnh dẻ của cô kẹp giữa những đầu ngón tay thon dài của cậu.
Mãi đến gần mười mấy giây sau, Tiêu Nhiên mới buông tay. Chu Kiều giật mình rụt lại, ngồi thẳng người, mắt dán vào màn hình trước mặt, thần trí lạc đi.
Đầu ngón tay nóng rực như bén lửa.
Cả hai đều im lặng.
Vài giây sau,
Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô: "Muốn uống gì không?"
Chu Kiều giật mình, quay sang: "Uống… uống coca nhé."
Ánh mắt dài hẹp của cậu dừng trên gương mặt cô, sau đó khẽ gật đầu, đứng dậy đi về phía quầy, vạt áo đồng phục lướt qua cánh tay Chu Kiều.
Cô rụt lại ánh nhìn, tay bấm chuột, mở lại "Đại đào sát".
Ứng Hạo tháo tai nghe, gọi với theo: "Tôi cũng muốn, cả ba cô gái kia nữa. Của Mạnh Thiển Thiển thì đừng lấy đồ lạnh."
Tiêu Nhiên không đáp.
Chẳng bao lâu sau cậu quay lại, chỉ đặt một lon coca lên bàn Chu Kiều. Chu Kiều không dám nhìn thẳng, chỉ khẽ nói: "Cảm ơn."
Tiêu Nhiên khẽ "ừ" một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.
Ứng Hạo tròn mắt: "Ơ, không phải tôi nhắc mua cho cả bọn sao?"
Tiêu Nhiên đeo tai nghe, chậm rãi xoa đầu ngón tay, dửng dưng nói: "Tự đi mà mua."
Cậu vứt tờ tiền vào lòng Ứng Hạo.
Ứng Hạo: "…"
Cạn lời.
Cậu cầm tiền, lẩm bẩm đứng dậy ra quầy, lại bất giác quay đầu liếc về phía hai người kia, sao thấy bầu không khí giữa họ… cứ lạ lạ thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!