Trước đây, tự học buổi tối chỉ là để làm bài tập, nhưng bây giờ Chu Kiều còn phải học thêm những môn mà cô vốn không giỏi, đặc biệt là tiếng Anh. Đầu óc quay cuồng, lại còn phải học thuộc từ vựng, cô chống tay lên trán, không muốn cử động nữa.
Tiêu Nhiên nhìn cô một cái, rồi lấy từ trong ngăn bàn ra một cây kẹo m*t, đặt lên bàn cô.
"Phần thưởng cho cậu."
Nói xong, cậu cúi người xách cặp, đội mũ lên đầu rồi quay lưng đi ra ngoài.
Ứng Hạo cũng vác cặp lên vai, liếc nhanh về phía Chu Kiều, rồi lập tức đuổi theo bước chân Tiêu Nhiên. Cả lớp đã bắt đầu tan học, Ứng Hạo đi bên cạnh Tiêu Nhiên, cười cười: "Xem ra cậu không chỉ quản chuyện yêu sớm, mà còn quản luôn việc học của cô ấy."
Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, hàng mi rủ xuống, dưới vành mũ lưỡi trai chỉ lộ ra một phần cằm, giọng bình thản: "Tôi cũng hy vọng cô ấy thi tốt."
Ứng Hạo: "Ồ?"
Cây kẹo m*t là vị socola, giấy gói màu nâu. Chu Kiều nhìn nó rất lâu, thầm nghĩ: người này không thể cứ đáng ghét mãi được sao? Tại sao thỉnh thoảng lại mềm lòng đến thế?
Cô mím môi, rồi cầm cây kẹo lên, thả vào trong ngăn bàn.
Cô đứng dậy, xách cặp, lúc này trong lớp chỉ còn lại mình cô. Thành Noãn đang đứng dưới sân gọi với lên: "Chu Kiều, tan học rồi đấy, xuống đi nào."
"Chu Kiều, không ngờ cậu lại lưu luyến trường học đến vậy!"
Chu Kiều đang tắt đèn đến một nửa thì nghe thấy câu đó, liền chạy ra lan can nhìn xuống hét to: "Câm miệng, tớ xuống đây!"
Thành Noãn cười phá lên.
Chu Kiều trừng mắt lườm cô một cái, rồi cũng bật cười. Cô quay lại lớp, cẩn thận tắt hết đèn, đóng cửa sổ. Lúc bước ra khỏi lớp, trong bóng tối cô khựng lại vài giây, rồi quay vào, cúi người lục trong ngăn bàn, lấy lại cây kẹo m*t kia, nhét vào ngăn để bình nước trong cặp. Sau đó, cô bước xuống cầu thang.
Cả tòa nhà lúc này cũng không còn mấy học sinh.
Thành Noãn khoác tay Chu Kiều: "Thiển Thiển lại đi cùng Ứng Hạo rồi, ngày nào cũng bỏ rơi bọn mình."
Chu Kiều: "Cậu cũng chẳng khá hơn là bao."
"Ây da, đừng nói thế, giờ chúng mình là bạn đồng hành cơ mà. Cậu nói xem, Thiển Thiển có thể đỗ cùng trường đại học với Ứng Hạo không?"
Chu Kiều: "Khó."
Thành Noãn khựng lại, nghĩ đến chuyện thành tích của Mạnh Thiển Thiển vẫn còn đang ở lớp thường, đừng không nói đến việc theo kịp được Ứng Hạo, ngay cả gia đình Thiển Thiển cũng chẳng mấy quan tâm chuyện học hành của cô ấy.
Dù sao nhà cô ấy vẫn còn tốt hơn Chu Kiều một chút.
Ít nhất vẫn còn định hướng cho Mạnh Thiển Thiển theo học điều dưỡng hay y tá gì đó.
Còn Chu Kiều, khả năng lớn chỉ dừng lại ở cấp ba.
"Ôi, bực chết đi được."
"Bực chết mất!" Thành Noãn ngửa đầu hét lên. Chu Kiều bật cười, bước vào nhà thì thấy Chu Mộ đang tập đàn piano, tiếng nhạc vọng ra từ bên trong. Mục Anh đứng bên cạnh bưng ly sữa, im lặng nhìn con gái. Nhưng hôm nay rõ ràng Chu Mộ có vẻ không tập trung. Cô ta nghiêng đầu nhìn thấy Chu Kiều bước vào, hơi do dự, rồi đột nhiên nói: "Chị, em có chuyện muốn hỏi."
Chu Kiều đang tháo cặp, khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Mộ.
Mục Anh cũng có vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao con gái út lại muốn nói chuyện với Chu Kiều.
Chu Mộ quay sang nói với Mục Anh: "Mẹ, mẹ ra ngoài một lát đi, con muốn hỏi chị một chuyện."
Mục Anh nhìn Chu Kiều với ánh mắt cảnh giác.
Chu Kiều xách cặp, lạnh nhạt nói: "Tôi không rảnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!