Ôn Đình Vực chưa từng yêu đương, cùng một chỗ với Chiêm Lạc, từ lúc chào đời cho đến nay, đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc như thế, hắn hoàn toàn không biết làm thế nào mới đúng, như có chút mạo hiểm, có chút lo sợ, thế nhưng trên mặt lúc nào cũng chỉ lãnh đạm, thờ ơ, vẻ mặt này của hắn có gì đó giống như tự vệ, không để lộ ra vẻ hỗn loạn của bản thân thì sẽ không dễ dàng bị nắm bắt.
Chiêm Lạc ở nhà hắn không chịu đi cũng đã hơn một tháng, thời gian cũng không phải dài, nhưng một tháng săn sóc này cũng đã đủ để Chiêm Lạc hòa hợp với sinh hoạt của hắn. Mỗi một lần hắn về nhà trễ một chút, mở cửa đều có chút chần chừ, hắn phảng phất sợ hãi, sợ người kia đã rời đi, không còn ở trong phòng nữa.
Thế rồi, sự lo lắng của hắn có một ngày trở thành sự thật. Mỗi một ngày trôi qua hắn đều dùng biểu tình lạnh lùng, len lén chăm chú hưởng thụ khoảng thời gian ở cùng một chỗ với người kia.
"Ôn luật sư, có người tìm ngài."
"Ừ, mời họ vào đi." Hắn thiếu chút nữa thì ngủ gật ở Sở.
Không sai, buổi tối có Chiêm Lạc nằm bên cạnh, hắn ngủ rất ngon, thế nhưng vấn đề là, miệt mài quá độ dễ dẫn đến tinh thần ủ rũ, dĩ nhiên, Chiêm Lạc, cái loại tinh lực dư thừa suốt ngày, đồ quái vật vẻ mặt rất sáng láng ấy không giống người thường.
"Ôn luật sư!"
Ôn Đình Vực ngơ ngác nhìn người đẩy cửa bước vào, thiếu niên ấy dáng người cao gầy, vẻ mặt tươi cười có hơi chút ngượng ngùng. Mái tóc đen cắt ngắn, gương mặt sạch sẽ tươi đẹp, đôi mắt sáng, trên người khoác một chiếc áo lông màu xanh da trời, cùng với chiếc quần màu vàng nhạt, tinh thần phấn chấn.
"À, xin chào." Là người mới đến nhờ sao? "Xin hỏi cậu có chuyện gì?"
"Ôn luật sư, là tôi này." Thiếu niên kinh ngạc mở to mắt, sau đó cười rộ lên, "Anh không nhớ tôi ư?"
Luôn tự hào rằng có trí nhớ tốt, thời điểm này, hắn đành chịu thua.
"Là tôi tiểu Vũ, Nhan Vũ đây, anh thực sự không nhớ sao?"
Trước mắt lập tức hiện ra gương mặt lòe loẹt son phấn, Ôn Đình Vực hoa mắt, bất chợt nghĩ thực sự nên đề cử cậu nhóc này đi tham gia lễ hội hóa trang, có các loại tiết mục kinh hãi thế giới.
"Cậu, cậu không giống với trước đây." Ôn Đình Vực có điểm trách móc, "Tôi làm sao mà nhận ra được."
"À." Nhan Vũ nghe được đánh giá của hắn thì thật cao hứng, "Sắp tốt nghiệp, cho nên phải ăn mặc chỉnh chu một chút."
"Hả?" Ôn Đình Vực há mồm, "Tốt… nghiệp?"
"Đúng vậy, Ôn luật sư, tôi có học Đại học mà, Chiêm luật sư chưa nói qua cho anh sao?"
"Chẳng qua là trước đây trường học muốn đuổi tôi." Nhan Vũ thè lưỡi, bộ dáng nói không nên lời thật đẹp, "May mà có Chiêm luật sư giúp đỡ, bảo đảm tư cách học sinh cho tôi, hiện tại tôi đi học rất đầy đủ, rất nhanh là có thể lấy được giấy chứng nhận rồi."
"Hơn nữa cũng đã tìm được nơi làm việc." Nhan Vũ dường như có điểm không tiện. "Cái kia… lúc trước có ở nhà một thời gian, nên cũng không liên lạc với mọi người…"
"Và giải hòa?" Ôn Đình Vực nhớ rõ, trước tên nhóc này trước quậy phá, quậy đến ác liệt, người cha có địa vị của nó thế nào có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con trai tính hướng không bình thường, lại còn múa cột ở trong PUB chứ.
"Ừm… cũng khá tốt… hơn nữa, đều là công lao của Chiêm luật sư, lần trước bị đuổi, cũng là anh ấy cho tôi ở nhờ." Nhan Vũ xấu hổ gãi gãi đầu, "Ừm… là anh ấy mua quần áo cho tôi, rồi đưa tôi về nhà nói chuyện với gia đình, bằng không ba nhìn thấy quần áo tôi mặc lúc trước, có khi sớm đã tức chết rồi."
Ôn Đình Vực cười rộ lên, "Nói như vậy, hiện tại cậu rất tốt? Chúc mừng nhé!" Nhan Vũ ngượng ngùng vẻ mặt thực sự rất đáng yêu, "Được rồi, cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"
"À…" Nhan Vũ vừa rồi còn sang sảng, giờ lại ấp a ấp úng, "Cái kia…"
"Ăn cơm trưa chưa?" Hắn nhìn thời gian, cũng đã đến thời gian nghỉ trưa, "Tôi mời cậu ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
"Được." Nhan Vũ cười lộ ra hai cái răng nanh, dáng cười rất thú vị.
Hắn đứng lên mới phát hiện Nhan Vũ kì thật cũng rất cao, hơn nữa tuổi còn trẻ, cậu ta so với hắn cùng Chiêm Lạc thì cao hơn một chút.
Ôn Đình Vực chọn nhà hàng hắn thường lui tới, hai người vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại của hắn reo.
Bên kia đầu dây là Chiêm Lạc với giọng điệu thật buồn nôn, "Học trưởng, anh ở đâu? Sao không đợi tôi mà đã chạy đi đâu mất, có phải anh lén đi dục —— "
Ôn Đình Vực đoan trang ngay thẳng mặt đỏ lên, lập tức nghiêm mặt, "Cậu đừng có buồn cười như thế, tôi đi ăn trưa!"
Lén lút cái gì chứ, đồ biến thái cuồng dâm! Hắn đương nhiên nhớ câu nói mà tên kia thường hay nói "Không được đi lén lút nhé!" nói đến nỗi hắn cũng chẳng làm gì được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!