Chương 3: (Vô Đề)

"Ôn, Ôn luật sư… Anh không sao chứ?"

Ngày thứ hai khi Ôn Đình Vực vừa xuất hiện tại tòa án, tất cả mọi người đều hét lớn lên. Hai con mắt hắn sưng như quả đào, hầu như chỉ còn thấy một cái khe nhỏ.

Mọi người cố gắng không cười, tất cả đều nhỏ giọng ngờ vực vô căn cứ, đoán xem có chuyện gì khiến cho Ôn Đình Vực, loại người lạnh lùng mạnh mẽ khóc thành thế này.

Nhưng mà mặc cho bọn họ có nát óc thế nào cũng chẳng thể nghĩ được rằng Ôn đại luật sư của bọn họ chính là bị học đệ của mình hôm qua lần thứ hai cưỡng bức, mà lại như vật nhỏ khóc nức nở cả buổi tối.

Ôn Đình Vực không để ý tới ai, ngồi xuống vùi đầu vào đống tư liệu.

Cứ coi như là hôm qua bị chó cắn đi, vô luận thế nào cũng không được ảnh hưởng tới buổi thấm vấn hôm nay, hừ!

Hơn nữa hắn không phải là bị người ta OOXX mới khóc, mà là vì làm nhiều quá đến nỗi không chịu được… mới khóc, đại trượng phu co được dãn được, tính toán cái chuyện nhỏ nhặt này làm cái gì!

Đáng tiếc con mắt hắn sưng to quá không có phát hiện luật sư biện hộ kia lén chửi thầm hắn… ít nhất… mười lần là "Chó".

"COURT!"

Phiên tòa bắt đầu…

Ôn Đình Vực đẩy đẩy cái kính mà Phó Lâm vừa mua cho hắn, che lấy đôi mắt, chờ đến khi thấy rõ mặt luật sư đối phương, hắn thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời mà ngã.

Thực sự là báo ứng, tuyệt đối là báo ứng! Đối phương mặc kệ là thay ai, hắn đều có tự tin chiến thắng… Nhưng mà, vì sao hết lần này tới lần khác lại là Chiêm Lạc!

Đại não cùng thân thể hắn đối với người này ấn tượng để lại quả thực là rất sâu sắc, khắc sâu đến nỗi vừa nhìn thấy người này, tế bào toàn thân phát ra cảnh báo chạy trối chết.

Nếu như nói lần đầu tiên bị Chiêm Lạc dã man "nghiêm phạt" qua đi, cái cảm giác kia là thống hận, đến lần thứ hai, hắn thực sự là không thể không thừa nhận… hôm nay, sợ là nhiều hơn.

Đừng có đùa, cứ nhìn thử thì biết, bị một người làm đến kiểu như tim đập nhanh mà chết, sau đó liền gặp lại người đấy, theo bản năng là phải chạy tới làm thịt tên đó chứ sao lại là muốn xoay người chạy trối chết?

Thực sự mà nói, bị Chiêm Lạc nhìn chằm chằm, như xác định phạm vi, bắn phát đạn vào chính con mồi, Ôn Đình Vực trong đầu một mảng hỗn loạn, liền nhanh chóng thủ thế, chẳng làm gì được còn nói gì đến đánh trả?

Chết tiệt, Chiêm Lạc mỗi lần mở miệng thì đều nhìn hắn, dường như tên khốn nạn này không phải là đối với quan tòa, đối với bồi thẩm đoàn, với tất cả dân chúng đến dự thính nói mà là đối với chính hắn nói, lại còn dùng cái loại giọng trầm thấp, cái loại thanh âm ôn tồn đầy ma quái.

Chờ đã, đây chính là trên tòa án! Thế thì làm gì mà phải tạo ra cái không khí say mê như thế này!

Nhưng mặc kệ thế nào, biểu tình của hắn hoàn toàn thay đổi, tất cả kiêu ngạo, lạnh lùng, lí trí của hắn… không biết bay mất đi đâu, cuối cùng, hắn thua!

Lúc tòa tuyên bố kết thúc, hắn ngơ ngác đứng, nửa ngày đờ đẫn thu dọn này nọ, Chiêm Lạc đi tới đứng trước mặt hắn.

Hắn cúi đầu mở mắt, không muốn nhìn người kia. Xoay người mới đi được hai bước đã bị kéo lại, Ôn Đình Vực phản xạ có điều kiện muốn tránh xa cái cánh tay kia, "Làm gì!"

Muốn cười nhạo hắn, giờ thì được rồi đấy!

"Thua có mùi vị thế nào?"

Ôn Đình Vực chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Quả nhiên! Cái tên khốn nạn này chính là đến để làm nhục hắn, là muốn chà đạp hắn, một lòng muốn đem hắn từ vị trí trên cao kéo xuống! Chiêm Lạc, tên khốn kiếp, với hắn mà nói, chính là một viên thiên thạch lớn bổ xuống hắn tạo thành một lỗ thủng to!

Ôn Đình Vực tức giận, cổ họng run run một hồi, nghẹn nửa ngày cũng chỉ có thể chửi được, "Khốn…"

"Tôi là muốn nói, anh hiện tại hẳn đã rõ, kì thực, thua, cũng không đáng sợ như tưởng tượng của anh, đúng không?"

Hắn ngây ra một lúc.

"Thỉnh thoảng thua một hai lần, kì thật là cũng chẳng quan hệ gì, thực sự không cần phải căng thẳng như thế đâu." Chiêm Lạc đưa tay sờ lên khuôn mặt của kẻ bị y đặt phía dưới lăn qua lăn lại một đêm, "Anh có thể thư giãn một chút."

"Biến!" Ôn Đình Vực hất tay y ra, thu nhặt này nọ rồi đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!