Chương 2: (Vô Đề)

Đưa bạn gái về nhà, hắn bình tĩnh lái xe quay trở về khu chung cư cao cấp của mình, không khí ban đêm thật trong lành, lúc trước nhìn thấy tên chết tiệt kia khiến phiền não, giờ thì tâm tình an ổn lại không ít.

Khu này quản lí nghiêm ngặt, trị an tốt, người ra vào đều bị nhân viên kiểm tra kĩ lưỡng, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn của bản thân. Hắn không phủ nhận chính mình mua nhà nơi đây, giá cả đắt như thế thật không hợp lí, thế nhưng một nửa cũng là có lí do.

Hơn một năm trở lại đây danh tiếng của hắn được biết đến không ít, tiền kiếm được rất nhiều, kết bạn kết thù cũng không ít hơn là bao, nhưng đơn giản là hắn không biện hộ cho những người dân nghèo (hắn cho tới bây giờ cũng chỉ toàn biện hộ cho những kẻ có tiền), trừ trường hợp gần đây, cho dù có bị quây đánh hay là pháp luật không bảo vệ được, chỉ cần hắn trở về nơi đây thì chẳng cần phải lo lắng gì cả.

Ra khỏi ga

-ra, lững thững bước đi, ngày mai phải ra tòa, buổi tối hôm nay hắn phải để tâm tình thật tốt mới được.

Lúc này không biết luật sư đối phương là ai, nhưng mà dù là ai cũng thật xui xẻo, hắn đã sớm chuẩn bị lời khai cho nhân chứng thật cẩn thận, mà chính hắn đã ra tay thì không thể nào có lỗi nào được.

"Ôn học trưởng."

Ôn Đình Vực vừa mở cửa, phía sau có người vỗ vỗ, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống.

"Cậu.. cậu… cậu… cậu vào đây bằng cách nào!"

Sắc mặt hiện giờ của hắn thật sự là không thể chỉ dùng từ "tái mét" để hình dung, mặt hắn giống hệt như mấy diễn viên hay đóng trong phim kinh dị, tại nơi an toàn nhất, con quỷ không có khả năng xuất hiện tại nơi này nhất giờ lại có mặt nơi đây.

"Tôi? Anh vào bằng cách nào thì đương nhiên tôi cũng vào bằng cách ấy, a, không phải là anh nghĩ tôi bay đấy chứ?" Chiêm Lạc cười, thừa dịp lách người qua khe cửa tiến vào phòng, "cách" một cái đóng cửa lại.

Trước mắt một mảnh tối đen, Ôn Đình Vực vội vã bật đèn. Cùng cái tên vô liêm sỉ này một chỗ tối đen, chết lúc nào cũng không biết.

"Cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ báo…"

"Học trưởng, tôi chẳng qua là tới tìm anh ôn lại chút chuyện, có cái gì không hợp pháp chứ?"

Ôn Đình Vực trấn định, liên tục cảnh cáo bản thân ngàn vạn lần phải bình tĩnh, "Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì xông vào được đây, nhưng ngay bây giờ hãy ra khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến bắt cậu."

"Học trưởng." Chiêm Lạc cười khổ, "Tôi là người thuê nhà hợp pháp đấy, tôi ở tầng trên anh."

Ôn Đình Vực á khẩu, không nói được câu gì chỉ nhìn chằm chằm vào người thanh niên đẹp trai trước mặt này đến nửa ngày, sau tức giận quát, "Cậu rốt cuộc là muốn thế nào!"

"Thì là ôn chuyện thôi!"

"Được rồi tùy cậu!" Ôn Đình Vực tức giận đến run cả người, "Tôi chẳng có chuyện cũ gì tốt để nói với loại người biến thái như cậu cả!"

"Học trưởng, anh nói cái gì cơ?" Chiêm Lạc hơi hơi nheo mắt

"Tôi nói cậu là đồ biến thái! Rác rưởi, súc sinh…" Tại đây gã thanh niên kia đã từng cho hắn một đòn chí mạng, đầu óc Ôn Đình Vực nhanh chóng bốc hỏa, con mắt cũng đỏ lên, "Đồ gay chết tiệt!"

"Học trưởng, anh nói những điều ấy không phải là cho tôi cơ hội truy tố anh phỉ báng tôi sao?"

"Màycòn nói!" Ôn Đình Vực mặt đỏ tía tai, chỉ cảm thấy cravat ở cổ căng lên, xiết lấy khiến hắn khó thở, hắn giơ tay kéo lỏng cravat, bày ra trước mặt tên kia một bộ dáng muốn liều mạng, "Mày là đồ cầm thú, khi đó sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy…"

"Thì ra anh còn nhớ rõ." Chiêm Lạc biểu tình trên mặt biến đổi, tay y đưa ra bắt lấy cổ áo hắn, "Tôi nghĩ là anh đã sớm quên, vậy là anh vẫn chưa hiểu hoàn toàn bài giảng đúng không? Hử?"

"Cút…" Vóc dáng Ôn Đình Vực so với Chiêm Lạc tuyệt đối không thấp bé hơn, hắn thường rèn luyện thân thể, đánh nhau cũng không tệ, thế nhưng rơi vào tay Chiêm Lạc thì rõ ràng lại trở thành lép vế.

"Có phải là tôi dạy anh chưa đủ nghiêm khắc? Hử? Tôi không phải đã nhắc nhở anh, ít làm mấy chuyện tổn hại đến âm đức đi sao? Lá gan anh thật to, Ôn học trưởng, có phải là anh đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi không, anh dám không làm theo tôi liền đè anh ra một lần?"

Ôn Đình Vực thiếu chút nữa phát điên, hận không thể đánh chết cái thằng chuyên xen vào chuyện người khác này, "Im miệng! Mày có tư cách gì mà giáo huấn tao! Mày cho mày là hóa thân của chính nghĩa à? Có rất nhiều người ăn hối lộ, đang xếp hàng dài chờ mày đè đấy, không tới lượt tao đâu! Đừng có ra vẻ chính nghĩa như vậy, nếu có thời gian thì đi tìm cái lũ kia thanh lí sạch sẽ đi rồi đến tìm tao cũng không muộn đâu!"

Chiêm Lạc hừ nhẹ, "Tôi đối với bọn họ không có hứng thú."

Rốt cuộc cũng lộ tẩy nhé! Ôn Đình Vực nghiến răng nói, "Cuối cùng mày đến đây cũng chỉ là tìm người! Đồ cặn bã… đồ đồng tình luyến ái, đồ vong ân bội nghĩa, mày không phải là người…"

Chiêm Lạc bày ra vẻ "Được rồi", kéo tay giữ chặt cổ hắn, đem hắn đè lên trên cửa, "Học trưởng, mồm miệng anh ngày càng cay độc hơn rồi đấy, tôi nhớ khi trước anh cùng lắm chửi tôi cũng chỉ là "cứt chó" mà thôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!