"Ôn Đình Vực!"
Cửa bị đập mạnh, Chiêm Lạc cậy mạnh hắn không phải chưa từng thấy qua, chỉ là không nghĩ tới sẽ đáng sợ như thế này.
"Anh nếu không mở cửa cho tôi vào, tôi sẽ đem phá hủy cả bức tường này, anh có tin hay không hả? Ôn Đình Vực!"
Thật sự là hắn không phải sợ hãi uy hiếp, mà là sợ tiếng động cùng tranh cãi lớn như thế, sẽ gây náo, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đứng lên mở cửa.
Chiêm Lạc không nói được một lời, nghiêm mặt đi vào, với tay đóng cửa lại.
"Anh có ý gì? Vô duyên vô cớ đùa như thế? Tôi có gì khiến anh không hài lòng? Anh có thể nói thẳng, sao lại làm như thế? Anh rốt cuộc nghĩ tôi thế nào đây, anh nói rõ ràng cho tôi!"
"Tôi nào dám." Ôn Đình Vực nở nụ cười, "Tôi có thể muốn cậu thế nào? Tôi cho tới bây giờ đều là như thế, không quen mắt thì cậu có thể đi tìm Nhan Vũ, cậu ta rất dịu dàng, vừa vặn hợp với cậu."
"Anh nói cái gì kì quặc vậy?" Chiêm Lạc mặt biến đen, "Đừng cố tình gây sự…"
"Tôi cho dù có cố tình gây sự cũng là đối với kẻ vô sỉ như cậu."
Chiêm Lạc hung hăng túm lấy cổ áo hắn, đem hắn ném xuống, "Anh có tin tôi cưỡng bức anh ngay bây giờ không?"
Ôn Đình Vực cảm thấy bụng đau đến không thể kiên trì thêm được nữa, nằm trên sofa cuộn mình lại, ấn ấn bụng, cười lạnh một tiếng, "Chỉ bằng cậu? Cậu còn sức sao? Nhan Vũ không vắt kiệt sức cậu sao? Lướt sóng không được mãnh liệt sao?"
Chiêm Lạc mờ mịt nhìn hắn, "Nhan Vũ chuyện gì?"
Ôn Đình Vực thật không còn cách nào duy trì được vẻ lạnh lùng, nhịn không được hét lên: "Cùng cậu ta làm chuyện gì? Cậu ít dối trá đi, cậu dám nói ngày hôm nay không đi cùng cậu ta?"
Chiêm Lạc ngẩn ngơ, khí thế toàn bộ bay biến, có điểm mất tự nhiên, "Cái kia, tôi chỉ là…"
"Được rồi!" Ôn Đình Vực hướng phía y hung dữ nói, "Cậu không cần khó xử, cùng với ai một chỗ đều là tự do của cậu, với tôi chả có quan hệ gì hết, tùy cậu thế nào cũng được, không cần phải lén lút! Bị cậu đùa giỡn là tôi ngu xuẩn…" Cổ họng như đột nhiên phát nổ, có chút khó nói, "Sau đừng… làm phiền tôi nữa… Được rồi… tôi van cậu, đừng đùa giỡn tôi nữa…"
Dù thế nào thì hắn cũng đã quen.
Bị người khác phản bội, cũng không phải là chưa từng có trải qua.
Yêu một người là cảm giác thế nào, hắn sẽ rất nhanh quên thôi.
Chiêm Lạc kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên không biết làm thế nào, "Đình, Đình Vực, anh khóc sao?"
"Ít nói linh tinh!" Ôn Đình Vực oán hận, quay mặt sang chỗ khác không nhìn y, nhịn không được hét, "Mau cút!"
"Học trưởng…" Giọng Chiêm Lạc tự nhiên lại rất hưng phấn, "Anh thực sự khóc sao? Oa… Thật cao hứng… Anh là vì tôi mà khóc…"
Ôn Đình Vực tức giận đến nỗi trước mắt một mảng đen, tay run lên, "Cậu lập tức cút ra ngoài cho tôi…"
Chiêm Lạc ngoảnh mặt làm ngơ, một tay nâng hắn vào lòng, ngã xuống sofa, trong miệng thì thào: "Học trưởng… tôi thật vui… anh quả nhiên là thích tôi, đúng không? Đứa ngốc, cho tới bây giờ anh cũng chẳng chịu nói, hại tôi lo lắng có phải mình đã quá đa tình hay không… anh nói sớm một chút thì…"
Ôn Đình Vực toàn thân run lên, hận không thể đấm y một phát đầu hỏng luôn.
Chiêm Lạc say sưa ôm nửa ngày mới chú ý đến sắc mặt tái xanh của hắn, cuống quýt giải thích, "Anh đừng hiểu lầm, tôi tuy rằng đi cùng tiểu Vũ ra ngoài… lừa anh là tôi sai, nhưng tôi tuyệt đối không có quan hệ gì với cậu ta, anh phải tin tưởng tôi… Tôi có thể thề. Tôi với tiểu Vũ cho tới bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, cái chuyện vượt rào gì gì đó đều chưa từng làm qua…"
"Anh tin tôi đi… trừ anh ra, bên ngoài tôi thực sự không có làm với người nào khác… đừng nói làm gì, ngay cả hôn tôi cũng chưa từng, trong lòng tôi chỉ có một mình anh, học trưởng… anh đừng như vậy mà, đừng nổi nóng, đừng giận có được không? Tôi không có làm chuyện xấu… đừng có tùy tiện nghi ngờ tôi… ô… ô… học trưởng… người ta rõ ràng là yêu anh như thế…"
Ôn Đình Vực thiếu chút nữa thì ho ra máu, trừng mắt với cái kẻ đang làm nũng giả bộ đáng yêu, một câu cũng không nói.
"Được rồi…"
Chiêm Lạc quậy một hồi rồi lại khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, đè nặng lên bả vai hắn, cúi xuống hôn, "Ngoan, để tôi ôm anh một chút… anh phải tin tưởng tôi, tôi chỉ thích một mình anh… anh tuy rằng có chút yếu…"
Khóe miệng Ôn Đình Vực co giật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!