Chương 65: (Vô Đề)

Đêm mưa ẩm ướt và kéo dài.

Trong rạp chiếu phim xa xôi chiếu một bộ phim không đặc sắc cũng không quá dở, trong phòng chiếu phim tối tăm thỉnh thoảng vang lên tiếng người xem ăn bắp rang giòn giã, vị trí vàng ở giữa lại trống vắng thật lâu.

Cặp vé xem phim mua trước bị lãng quên trong túi áo, lặng lẽ trôi qua khúc dạo đầu.

Các chọn lựa đã chuẩn bị lúc ban đầu cũng không được dùng, máy chơi game và màn hình lớn trong nhà vẫn tối thui, phòng khách lạnh lẽo và tối tăm, chỉ có một căn phòng được thắp sáng.

Bởi vì có một việc thích hợp hơn để làm tại thời điểm này.

Trong bình hoa trong suốt bên giường ngủ chính, hoa hồng mới được c ắm vào buổi sáng đang nở rộ.

Rèm cửa dày dặn ngăn cách màn mưa bên ngoài ngôi nhà, nhưng bên trong lại vẫn nóng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Trì Tuyết Diễm mờ mịt nhìn cái hộp nhung có chút quen thuộc kia, được nắm trong lòng bàn tay người yêu.

Đó là chi tiết thứ ba của tình yêu.

Mà lần này, cậu không biết rồi vẫn cố hỏi nữa.

Cậu đầu váng mắt hoa, trong khoảng thời gian ngắn tạm nghỉ, chỉ mơ hồ nhớ lại, buổi sáng trước khi đi ra ngoài, hình như đã quên điều gì đó.

Yêu cầu cần thiết của công việc, cậu đã quen không đeo nhẫn tại nơi làm việc, ngay cả khi hôm nay là một ngày đặc biệt, nhất thời không thể từ bỏ thói quen.

Hạ Kiều không nhắc nhở cậu.

Chắc là lại cố ý.

Cho dù Trì Tuyết Diễm tự mình nhớ ra, hẳn là cũng sẽ không tìm thấy nó ở vị trí thường đặt.

Cậu nhìn hộp nhung bị mở ra, bên trong không còn là cặp nhẫn kiểu dáng đơn giản, ý nghĩa bình dị ban đầu nữa.

Thay vào đó, là những chiếc nhẫn cưới từng được đeo cho nhau trước công chúng vào lễ cưới.

Chiếc nhẫn tinh xảo có vài góc cạnh nhỏ, giống như hình dạng của cây cầu.

Tối nay không có khách mời reo hò và vỗ tay, cũng không có chiếc gối để nhẫn thêu hoa hồng, chỉ có người yêu rõ ràng đã kết hôn một năm, lại giống như mới vừa quen biết.

Hạ Kiều cúi mặt xuống, nhẹ nhàng đẩy vòng nhẫn mát lạnh vào ngón áp út của cậu.

Trao đổi nhẫn cưới một lần nữa.

Chiếc nhẫn cưới thực sự mang theo tình yêu.

Trì Tuyết Diễm cũng bắt chước động tác của đối phương, đeo nhẫn cho anh, đồng thời nghiêm mặt nhắc nhở anh: "Không được hôn em nữa."

Cậu sắp hết oxy rồi.

Nhưng không nghe thấy giọng nói luôn ôn hòa bao dung kia.

Ánh mắt ướt át khiến cho giọng điệu nghiêm túc trở nên không thuyết phục lắm.

Ngay sau đó, những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống chiếc cổ mong manh, vượt qua cổ áo sơ mi không biết bị cởi ra lúc nào, làm cho làn da trắng nõn dần dần nhuộm màu hoa hồng.

Trì Tuyết Diễm lại muốn đánh anh.

Nhưng đầu ngón tay mềm nhũn, ý thức vừa mới quay trở về chẳng bao lâu lại bị nước biển nuốt chửng.

Bên tai còn truyền đến yêu cầu vô lý nhân lúc người ta gặp khó khăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!